Cái tên này đáng gϊếŧ ngàn đao, còn là vị hôn phu thanh mai trúc mã với Thanh Như nữa, sao anh ta lại tàn nhẫn như vậy?
Nhìn dáng vẻ con gái im lặng rơi lệ, hai vợ chồng đau lòng vô cùng.
Mẹ Tiêu là phụ nữ, cảm tính hơn đàn ông một chút, "Tôi đã nói hủy bỏ hôn ước, ông còn nói lật lọng không tốt, nếu như sớm tách hai đứa nó ra thì có thể phát sinh loại chuyện như hôm nay hay sao?"
Cha Tiêu ở trước mặt vợ có chút không ngóc đầu lên được, ấp úng nói: "Nếu như nó không mang người đi ra ngoài, Thanh Như ở nhà một mình, nói không chừng sẽ trì hoãn lâu hơn."
"Vậy cũng tốt hơn chôn ở trong đống tuyết! Thân thể phụ nữ không giống đàn ông các ông, sợ nhất là cảm lạnh!"
Cha Tiêu thở dài một hơi, "Đây không phải là Thanh Như cũng không muốn chia tay với thằng nhỏ họ Giang kia hay sao? Bằng không tôi còn có thể cưỡng ép buộc hai đứa nó lại với nhau được à?"
Lời nói này nói đúng vào trọng tâm, hiện tại lưu hành tự do yêu đương, bọn họ không can thiệp quá nhiều được.
Mẹ Tiêu đau lòng lau nước mắt giúp con gái, nhẹ giọng dỗ dành, "Thằng nhỏ Giang Xuyên kia là người không thể trông cậy, chúng ta không cần cậu ta nữa, có được hay không?"
"Ừm, từ bỏ."
Hai vợ chồng liếc nhau, việc này phải là rất đau lòng mới có thể khiến con gái nói ra những lời này?
Một bên khác, sau khi Giang Xuyên đưa Đỗ Vãn Thu đến bệnh viện, bận trước bận sau, hết tìm bác sĩ thì đi đóng tiền.
Sinh thường không phải cứ vỡ ối là có thể sinh, trì hoãn một đỗi, thời gian đã qua mấy giờ.
Bọn người tiến vào phòng sinh thì Giang Xuyên mới thoát thân được, trở về viện gia chúc.
Chỉ là Tiêu Thanh Như đã không ở nơi đó.
Đang chuẩn bị đi bệnh viện hỏi một chút, đột nhiên bị một người đàn ông chặn đường đi.
Giang Xuyên nhận ra Hứa Mục Chu, đây là bạn tốt của Tiêu Hoài Thư, một kẻ đáng gờm từ kinh thị tới.
Người này trước đó từng đến nhà họ Tiêu ăn cơm một lần, vừa vặn anh ta cũng có mặt.
Vốn dĩ bởi vì đối phương là phi công nên ấn tượng của anh ta đối với Hứa Mục Chu cũng không tệ lắm, lúc này thấy anh cố ý gây chuyện, chút thiện cảm này liền tan thành mây khói.
"Anh có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ muốn tìm đồng chí Giang so tài một chút."
Giang Xuyên vội vã đi bệnh viện, lạnh lùng nói: "Hôm nay không rảnh, nếu anh thật sự muốn so tài thì có thể tìm thời gian khác."
"Tôi chỉ muốn hôm nay."
Đối phương không buông tha, Giang Xuyên khó thở, "Đánh nhau là trái với kỷ luật."
Hứa Mục Chu chậc một tiếng, "Đánh nhau cái gì? Nói là so tài!"
Không đợi Giang Xuyên cự tuyệt, đấm một quyền vào bụng đối phương, nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Tiêu Thanh Như, mắt sắc của Hứa Mục Chu càng sâu.
Ra tay phải gọi là nhanh - chuẩn - ác, còn chuyên chọn những nơi người khác không thấy được mà đánh.
Giang Xuyên từ nhỏ lớn lên ở viện gia chúc, hiện tại cũng tiến vào bộ đội, tự nhiên không phải ăn chay.
Thế là cứ như vậy mà đánh nhau, từng quyền nện xuống, không ai nhường ai.
Cho đến khi bị đồng chí cảnh vệ phát hiện, lúc này mới ngừng lại.
"Đánh nhau là hành vi trái kỷ luật, hiện tại cùng chúng tôi trở về chấp hành giáo dục."
Hứa Mục Chu sờ khóe miệng, "Chúng tôi không có đánh nhau, là so tài, không tin các anh hỏi anh ta."
Giang Xuyên đau đến sắp gập cả người, nhưng bởi vì sốt ruột đi bệnh viện thăm Tiêu Thanh Như, dù cho không muốn để Hứa Mục Chu được lợi nhưng vẫn phải hùa theo lời nói của anh.
"Không sai, chúng tôi vừa rồi là đang so tài, đồng chí anh xem chúng tôi đều không bị tổn thương, làm sao có thể là đánh nhau? Chúng ta rất chú ý đến kỷ luật đó."
Nói hết lời cuối cùng cũng qua mặt được.
"Họ Hứa, việc này hôm nay tôi nhớ kỹ, đến mà không trả lễ thì không hay."
Hứa Mục Chu thở dài một hơi, trong lòng thư thản không ít, "Tôi chờ anh."