Chương 41: Đi Hợp Tác Xã Cung Ứng Và Tiếp Thị 1

Gọi món xong, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cùng nhau trở lại.

Anh tự nhiên ngồi xuống phía đối diện với Tiêu Thanh Như: "Em đi xem phim chưa?"

Tiêu Thanh Như giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn gật đầu: “Xem rồi ạ, cảm ơn vé xem phim của anh."

"Của đơn vị phát, tôi không thích xem phim, để không cũng lãng phí."

Tiêu Thanh Như đột nhiên hỏi: “Vậy vé xem phim của anh trai tôi đâu nhỉ?”

Hứa Mục Chu: "..."

Tống Viện ho khan nói: "Anh Hoài Thư chắc cũng tặng người khác rồi, loại vé kiểu này, trao đổi với nhau cũng là chuyện bình thường."

Cô ấy nhìn về phía Hứa Mục Chu: "Đồng chí Hứa, sau này anh không cần đưa cho Thanh Như đâu, chúng tôi sẽ giải quyết giúp anh."

Hứa Mục Chu theo bậc thang đi xuống, nói: “Đề nghị này không tệ, để lãng phí cũng tiếc."

Nhìn anh khách khí như vậy, Tống Viện biết người đàn ông này có ý với chị em tốt của mình.

Nếu như không có cảm tình, thì phải giữ khoảng cách với bọn họ mới đúng.

Dù sao nam nữ cũng khác biệt.

Nghĩ cũng đúng, có bác Tiêu và anh Hoài Thư kiểm định, người này nhất định là rất tốt.

Cô ấy không nhịn được thầm vui vẻ, sau này Thanh Như được người khác theo đuổi, Giang Xuyên kia không phải tức giận đến xanh cả mặt?

Đáng đời!

Để cho anh ta bắt nạt Thanh Như!

Lúc này, nhân viên phục vụ ở quầy gọi bọn họ: “Ba bát mì bò đã sẵn sàng, thịt kho tàu cũng vậy”.



"Để tôi đi bưng."

Tiêu Thanh Như đứng dậy nói: “Cùng đi đi."

Tống Viện không tham gia náo nhiệt: "Vậy tớ ở lại giữ chỗ nha."

Cuối cùng, Hứa Mục Chu đi lại hai chuyến bưng ba bát mì thịt bò, Tiêu Thanh Như phụ trách lấy thịt kho, vì là hộp cơm nên cô bỏ thẳng vào túi.

Mì thịt bò của Hứa Mục Chu là tô lớn, nhưng Tiêu Thanh Như cảm thấy còn chưa đủ, nên mua cho anh hai cái bánh bao: “Anh mời chúng tôi xem phim, chúng tôi mời anh ăn cơm."

Tim người đàn ông đập thình thịch, hôm nay mời cơm rồi, vậy cuộc hẹn trước đó có phải sẽ bị hủy bỏ không?

Anh lặng lẽ thở dài, sớm biết như vậy anh đã không đến tiệm cơm quốc doanh.

Tiêu Thanh Như không để ý tới ánh mắt của anh, thản nhiên nói: “Hôm nay ăn tùy tiện một chút, mấy hôm nữa tôi mời anh ăn cá ở nhà ăn."

Hứa Mục Chu yên tâm, hóa ra vẫn giữ lời hẹn lần trước.

"Em thích ăn cá à?"

"Thanh Như thích ăn cá nhất, đủ loại món cậu ấy đều thích."

Phía sau viện gia chúc có một hồ nước nhỏ, Hứa Mục Chu nghĩ lúc nào đó nên hẹn Tiêu Hoài Thư đi câu cá.

"Ở đây tôi còn phiếu cá, lát nữa tôi đi mua một con, em lấy về bảo bác gái nấu cho."

Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

Tiêu Thanh Như liên tục từ chối: “Không thể để anh tốn kém nữa.”

"Không sao, không phải mấy ngày nữa em mời tôi đi nhà ăn ăn cá sao, như nhau cả."

Tiêu Thanh Như sờ trán, sao cô càng ngày càng cảm thấy mình nợ Hứa Mục Chu!

Xem ra phải mời anh thêm một bữa nữa.



Tống Viện suýt chút nữa bật cười, tuy Thanh Như từng yêu đương, nhưng vẫn còn hơi non nớt.

Vị đồng chí Hứa này không đơn giản, làm hết việc này đến việc khác, buộc phải kéo quan hệ với Thanh Như.

Không biết anh Hoài Thư có biết tâm tư của người này không, nếu biết mình dẫn sói vào nhà, anh Hoài Thư chắc sẽ tức chết mất.

Nhìn rõ điều này, cô ấy không những không ghét đồng chí Hứa, mà dáng vẻ còn như đang xem kịch.

"Cười gì thế?"

Tống Viện vội vàng ngừng cười nói: "À, tớ cảm thấy đồng chí Hứa là người tốt, quan tâm đến đồng chí nữ, sau này ai cưới được anh ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc."

Trong mắt Tiêu Thanh Như mang theo nghi ngờ.

Không lẽ nào, chị em tốt của mình bị Hứa Mục Chu quyến rũ rồi?

Hai người rất hiểu đối phương, chỉ cần nhìn một cái, Tống Viện đã biết Tiêu Thanh Như đang nghĩ gì.

"Tớ không phải là người chân trong chân ngoài."

Tiêu Thanh Như khó hiểu thở phào nhẹ nhõm.

Đối với sự bất thường của mình, cô đưa ra kết luận là, nếu như Tống Viện thích Hứa Mục Chu, cô đón nhận ý tốt của người ta, là không hay.

Đồng chí nam mà chị em mình thích, phải tránh hiềm nghi, đây là điều mà ai cũng phải biết.

"Ăn nhanh đi, ăn xong rồi thì cùng tớ đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị. Mấy năm rồi tớ chưa mua quần áo, khó khăn lắm mới góp đủ phiếu vải, hôm nay nhất định phải sử dụng."

Tiêu Thanh Như không khỏi bật cười: “Để phiếu vải trên người thì sẽ bức bối à?"

"Đúng thế, tốn công lo lắng ngày nào đó nó sẽ bị rơi mất."

Tiêu Thanh Như mỉm cười, đầu năm nay mọi người đều liều mạng tích góp mấy thứ tốt, ý tưởng này đúng là mới mẻ.