Chương 38: Vào Thành Phố 2

Chờ chuyện giữa cô và Giang Xuyên kết thúc, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến nhà cầu hôn.

Tiêu Thanh Như gặp Tống Viện ở cửa viện gia chúc, đối phương đậu xe đạp ở ven đường, đang gặm một cái bánh kếp.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Như, cô ấy bẻ một nửa còn nguyên đưa cho cô: “Mẹ tớ làm bánh bí đỏ, chiên giòn, cậu ăn thử xem có ngon không, nếu thích lần sau tớ sẽ bảo mẹ làm thêm, cậu qua nhà tớ ăn."

Tiêu Thanh Như xua tay: “Tớ vừa mới ăn sáng xong, giờ không ăn nổi nữa.”

"Lẽ nào cậu đau lòng vì tên Giang Xuyên khốn kiếp kia, nên mới không ăn được?"

"Cậu nhìn tớ có giống người như vậy không?"

Tống Viện nghiêm túc gật đầu, giọng điệu kiên định: “Giống.”

Chị em tốt của mình từng làm không ít chuyện ngu ngốc vì Giang Xuyên, lúc này lại hoàn toàn từ bỏ, Tống Viện không tin.

Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật: “Tớ của trước kia không phải tớ của bây giờ, một ngày không gặp còn như cách ba thu, bọn tớ đã hai tháng không gặp, cậu đừng có dùng ánh mắt cũ nhìn tớ."

"Nhìn dáng vẻ này của cậu, thật sự không để ý đến Giang Xuyên nữa?"

"Đúng vậy."

Tống Viện cười lớn, người thiếu quyết đoán như Giang Xuyên, không xứng với chị em tốt của mình.

Cô ấy vừa định vỗ vai Tiêu Thanh Như, nhớ tới mình còn chưa lau tay, đành phải thôi.

"Chúng ta còn trẻ, không cần kết hôn quá sớm. Tớ nói cho cậu biết, lúc chọn đàn ông phải cảnh giác cao độ, nếu không nửa đời sau sẽ bị hủy hoại."



"Cô giáo Tống nói đúng, xin hỏi bây giờ chúng ta có thể xuất phát được chưa?"

"Xuất phát thôi."

Cô ấy gói nửa chiếc bánh kếp còn lại vào túi, thong thả lau tay, rồi mới ngồi lên xe đạp.

Hai người đi song song nhau, vừa đạp xe vừa kể chuyện xảy ra gần đây.

Có chuyện ở viện gia chúc, cũng có chuyện Tống Viện nghe được ở đội sản xuất.

Dù không thể ở bên nhau thường xuyên, nhưng cả hai vẫn có vô số chủ đề để nói.

Nói đi nói lại, chủ đề vẫn quay trở về Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.

“Trước kia tớ còn tưởng Đỗ Vãn Thu là người có tâm tư sâu, chỉ có Giang Xuyên là ngu ngốc, cảm thấy người ta đáng thương, cần sự giúp đỡ của anh ta."

Dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cô ấy, chọc Tiêu Thanh Như bật cười: "Góc nhìn của đàn ông và phụ nữ khác khác nhau, đường là do anh ta tự chọn, không liên quan gì đến chúng ta."

"Tớ chỉ đang tức giận thôi, sao anh ta có thể vì một người mới quen mà bắt nạt cậu chứ."

“Anh ta không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với tớ.”

"Tại sao lại không? Anh ta là đối tượng của cậu, là chồng sắp cưới của cậu, đương nhiên phải đối tốt với cậu."

Tiêu Thanh Như sửa lại: “Là tiền nhiệm.”

"Đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Cũng may hai cậu còn chưa kết hôn, nếu không..."

Tống Viện vừa nghĩ đến khả năng đó, liền muốn quay lại viện gia chúc, đánh cho đôi cẩu nam nữ kia một trận.



"Đừng nhắc tới bọn họ nữa, chẳng có gì thú vị cả."

Tống Viện ừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, cô ấy là một người ngoài khi nghe đã tức giận như vậy, người trong cuộc như Thanh Như sẽ uất ức thế nào chứ.

Mấy người làm chuyện thất đức như vậy, lương tâm của họ có bị cắn dứt không?

Không muốn phá hỏng tâm trạng của Tiêu Thanh Như, cô ấy đổi chủ đề.

"Cậu nói ai đưa vé xem phim này cho cậu?"

"Hứa Mục Chu."

"Hai người trở nên thân thiết như vậy từ khi nào thế?"

"Không thân, nhưng anh ấy là ân nhân cứu mạng của tớ."

Tống Viện khẽ cười một tiếng, nói: "Hứa Mục Chu cũng xem như là tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai, vừa hay còn cứu cậu, nếu không cậu lấy thân báo đáp đi?"

Mặt Tiêu Thanh Như nóng lên: "Đừng có nói bậy, tớ chỉ xem anh ấy như anh trai của mình thôi."

"Tình anh cũng là tình anh trai mà."

"Nếu cậu còn trêu nữa, tớ quay lại đấy."

"Ấy, đừng đừng đừng, tớ không nói nữa, tớ muốn vào thành phố mua quần áo mới để mặc ăn Tết."

Gió lạnh thổi vào mặt cô, phải rất lâu mới có thể xua đi hơi nóng dị thường trên mặt Tiêu Thanh Như.