Cha Giang thấy trời đã tối, lo lắng sẽ có chuyện xảy ra, nói: “Để tôi sai người đi tìm chúng nó."
"Gióng trống khua chiêng đi tìm như vậy làm gì, không phải sẽ càng gây ồn ào sao?"
"Bà tưởng không tìm là có thể che kín mọi chuyện à?"
Chuyện ở trong viện gia chúc, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, mọi người sẽ nhanh chóng đều biết.
Trong lòng mẹ Giang biết, chuyện này không thể giấu được.
Sau này đi ra ngoài, cả nhà bọn họ cũng không ngẩng đầu lên được nữa.
Bà ấy không cầm được nước mắt, nhà bọn họ đã đắc tội ai chứ?
Tại sao năm nay như có huyết quang tai ương vậy, hết họa này lại đến tai họa khác?
"Khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề, trước tiên, bà phải chăm sóc tốt cho đứa con của Đỗ Vãn Thu, đừng để nó xảy ra chuyện gì, kẻo sau này lại đổ lỗi cho nhà chúng ta."
Mẹ Giang gật đầu liên tục, bà ấy hiểu đạo lý này, nếu không vừa rồi bà ấy đã ném thằng nhãi con này ra ngoài rồi.
"Ông mau đi tìm người đi, trời tối, trên núi nguy hiểm."
Cha Giang còn chưa ra khỏi cửa, Giang Xuyên đã dẫn Đỗ Vãn Thu trở về.
Cả hai người đều vô cùng nhếch nhác, người dính đầy bùn đất.
Giang Xuyên phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt cha Giang.
Lông mày cha Giang giật giật, trầm giọng hỏi: "Con đây là có ý gì?"
Mẹ Giang cũng nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, quỳ như vậy là có ý gì? Con đứng dậy trước đi.”
Giang Xuyên quỳ thẳng xuống trước mặt người lớn trong nhà, ánh mắt tràn đầy tĩnh mịch, không còn vẻ rực rỡ như xưa.
Yết hầu khẽ lăn, khó khăn nói: "Cha, mẹ, con định sẽ kết hôn với đồng chí Đỗ."
Hai vị trưởng bối đều sửng sốt.
Kết hôn? Đang làm ầm ĩ cái gì vậy?
"Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, sao con có thể vội vàng như vậy? Con trai, con đừng sợ, mấy ngày nữa những tin đồn này sẽ biến mất thôi, con không thể làm chuyện ngu ngốc được."
“Con biết mình đang làm gì, mẹ, mẹ không cần phải khuyên con nữa."
Mẹ Giang nhìn Đỗ Vãn Thu với ánh mắt như muốn phun lửa: "Có phải cô uy hϊếp con tôi không? Nếu nó không chịu cưới cô sẽ đi chết?"
"Bác gái, cháu không có."
Đỗ Vãn Thu co lại, lùi ra sau, không dám nhìn hai vị trưởng bối.
Giang Xuyên nhúc nhích đầu gối, ngăn ở trước mặt Đỗ Vãn Thu: “Không liên quan gì tới cô ấy, mẹ, mẹ đừng oán trách cô ấy.”
"Sao lại không liên quan gì đến cô ta? Nếu cô ta không dùng cái chết để đe doạ, sớm rời viện gia chúc, con phải cưới cô ta chắc?"
"Đây là do con tự nguyện."
Bởi vì hành động thiếu suy nghĩ của anh ta nên Đỗ Vãn Thu mới bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Anh ta có thể không để ý đến tin đồn, nhưng không thể yêu cầu Đỗ Vãn Thu cũng không để ý được.
Là anh ta đã hủy hoại thanh danh của cô ta, nên anh ta phải chịu trách nhiệm.
Cha Giang nhìn đứa con trai đang quỳ trên mặt đất: "Con đã quyết định chưa? Con chắc chắn muốn kết hôn với đồng chí Đỗ?"
Giang Xuyên dạ một tiếng, cổ họng giống như bị nghẹn.
Cố gắng dằn sự khó chịu xuống, nói: "Con chắc chắn, con muốn kết hôn với đồng chí Đỗ."
"Được, con đã là người lớn rồi, phải chịu trách nhiệm về hành động của mình."
Mẹ Giang còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị cha Giang ngăn lại: “Chờ các con kết hôn rồi thì đi xin nhà ở với đơn vị, chuyển ra ngoài sống. Đứa bé này là con của các con, cha và mẹ con sẽ không nhúng tay vào, tương lai các con thế nào, không liên quan tới chúng ta."
Nước mắt anh ta không khống chế được, lăn xuống.
"Cha, mẹ, xin lỗi."
"Con nào chỉ có lỗi với mình chúng ta!"
Ngón tay cha Giang run rẩy, con còn có lỗi với đứa bé Thanh Như đó nữa.
Bây giờ ông ấy cũng đã nhìn ra, cho dù không hủy bỏ hôn ước với Thanh Như, con trai ông ấy vẫn sẽ dây dưa với Đỗ Vãn Thu.
Cũng tốt, đừng gieo họa cho Thanh Như, đó là một đứa bé ngoan.
Không nên nhảy vào hố lửa này nhà bọn họ.
Mẹ Giang im lặng khóc, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Người con dâu bà ấy nhìn trúng là rõ ràng là Thanh Như.
Một khi kết hôn rồi, thanh mai trúc mã cũng không còn cơ hội nữa.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy, lẽ ra nên bảo con trai mình cưới Thanh Như về sớm hơn.