"Vậy chúng ta cá cược đi, xem xem Đỗ Vãn Thu có thể nắm chặt cơ hội này hay không? Nếu bỏ lỡ Giang Xuyên rồi thì e là sẽ không có một người đàn ông thứ hai nào đối xử tốt với cô ta như vậy."
"Tôi cá là cô ta sẽ bám chặt Giang Xuyên."
"Người này rất biết giả vờ, tôi cũng cá cô ta sẽ bám lấy Giang Xuyên!"
"Chắc không đâu, làm người phải biết tự mình hiểu mình chứ."
".."
Mặc kệ bên nhà họ Giang nghĩ như thế nào, mọi chuyện trước mắt đều là kết quả mà nhà họ Tiêu muốn có.
Bởi vậy, Tiêu Thanh Như và Giang Xuyên xem như hoàn toàn cắt đứt.
Phẫu thuật vì bệnh viêm ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, ở nhà dưỡng sức khỏe tầm nửa tháng là đã hồi phục hoàn toàn.
Trong lúc này, Giang Xuyên đã tới vài lần nhưng Tiêu Thanh Như không gặp anh ta lần nào, nếu đã muốn chấm dứt thì phải chấm dứt sạch sẽ.
Hơn nữa, cô không muốn nghe anh ta nói những lời vô nghĩa thêm một lần nào nữa.
Chuyện mà Tiêu Thanh Như đã quyết định, chỉ cần không có tình huống đặc biệt thì cô sẽ không thay đổi.
Từ giây phút té ngã xuống nền tuyết lạnh kia thì Tiêu Thanh Như đã đuổi Giang Xuyên ra khỏi trái tim của cô rồi. Tuy rằng quá trình loại bỏ có chút khó khăn nhưng cô chắc chắn bản thân mình có thể làm được.
"Mẹ, hôm nay là ngày nhà ta mời đồng chí Hứa đến ăn cơm đúng không?"
"Đúng vậy, bọn họ huấn luyện thật vất vả, mẹ cố ý mua một con gà hầm canh cho mọi người ăn, còn có cá mà anh con mang về, mẹ làm thành món phi lê cá sốt cay con thích nhất."
"Hay là đừng làm món cay đi, cũng không biết đồng chí Hứa có thể ăn cay được hay không nữa."
Mẹ Tiêu vỗ vào gáy của mình: "Cũng may có con nghĩ chu đáo, vậy làm cá hấp, món này tất cả mọi người đều có thể ăn, để lần tới mẹ sẽ làm phi lê cá sốt cay cho con vậy."
Tiêu Thanh Như cười nói: "Mấy ngày nay con cũng mập ra vài ký, chờ ngày mai con đi làm, không biết có thể bị đội trưởng phê bình hay không nữa?"
"Không mập không mập, vậy vừa đẹp rồi."
Tiêu Thanh Như giúp đỡ mẹ, chỉ trong chốc lát phòng bếp đã tản ra mùi thơm của canh gà.
Hứa Mục Chu đến cùng Tiêu Hoài Thư, trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ.
Tiêu Thanh Như tùy ý liếc mắt nhìn một cái, có sữa mạch nha, trái cây đóng hộp, và còn một túi trứng gà.
Đây là quà tặng tốt và thích hợp nhất khi đi thăm bệnh.
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Mục Chu đến nhà họ Tiêu nhưng anh cũng rất hồi hộp, khi anh bị Tiêu Thanh Như liếc mắt nhìn một cái thì cơ thể đã căng chặt trong nháy mắt.
Anh đặt quà tặng lên bàn: "Cho đồng chí Tiêu bồi bổ cơ thể."
"Tiểu Hứa, cháu đến là được rồi, sao lại còn mang theo nhiều đồ như vậy, cháu khách sáo quá."
Mẹ Tiêu hơi ngượng ngùng, mục đích hôm nay nhà mình mời ăn cơm là vì muốn cảm ơn người ta đã đưa Thanh Như đến bệnh viện, không ngờ lại khiến người ta tốn kém như vậy.
"Mấy thứ này cháu mang về đi."
Hứa Mục Chu sờ ót: "Đây là tấm lòng của cháu, nếu bác gái khách sáo như vậy, lần sau cháu cũng không dám đến nhà mình ăn cơm ké đâu ạ."
Tiêu Hoài Thư hùa theo: "Mẹ, mẹ nhận đi, cũng đúng lúc cho Thanh Như tẩm bổ thân thể."
Mẹ Tiêu nghe vậy thì không từ chối thêm nữa.
"Tiểu Hứa, cháu ngồi chơi một lát, bác gái đi cho sủi cảo vô nồi, nhiều nhất mười phút nữa là có thể ăn cơm."
Hứa Mục Chu gật đầu, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách.
"Thanh Như, rót cho Tiểu Hứa cốc nước."
"Vâng."
Tiêu Thanh Như cầm một cái cốc sạch, đang chuẩn bị cầm phích nước nóng lên thì có một bàn tay to vươn đến: "Để anh."
Ngón tay chưa kịp rút lại, không cẩn thận chạm vào bàn tay có chứa vết chai mỏng kia. Nhiệt độ của bàn tay cực nóng giống như nếu có ai chạm phải sẽ bị bỏng vậy.
Tiêu Thanh Như tùy tiện gật đầu, lùi về hai bước.
Mùi hương xà phòng quanh quẩn ở đầu mũi dần phai nhạt, làm cho hầu kết của Hứa Mục Chu lăn lộn lên xuống một chút.
Một tay bưng cốc, một tay buông xuống ở bên hông.
Anh khẽ vuốt nhẹ, giống như vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại và mát lạnh.