Chương 2

Trong tư tâm, cô không muốn vị hôn phu của mình tiếp xúc nhiều với những người phụ nữ khác.

Nhưng Giang Xuyên cho rằng kia là quả phụ của anh em tốt, mang thai nên làm cái gì cũng không tiện, anh ta cũng chẳng qua là thuận tay giúp một chút mà thôi, không cần phải để ý.

Dù là bên trong viện gia chúc có người nói ra nói vào, Giang Xuyên cũng kiên trì cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần anh ta không thẹn với lương tâm là được.

Tiêu Thanh Như cùng Giang Xuyên là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên chung một viện, mặc dù đối với chuyện này có ý kiến khác nhau, nhưng cuối cùng Tiêu Thanh Như vẫn thỏa hiệp.

Cô không nỡ chia tay Giang Xuyên, luyến tiếc tình nghĩa thanh mai trúc mã, cũng luyến tiếc mối tình đầu này.

Lúc này nghe được tiếng hô hoán của chị dâu Vương, trái tim Tiêu Thanh Như bỗng nhiên nhấc lên.

Giang Xuyên sẽ lựa chọn thế nào?

Có khi nào lần này cô lại bị vứt sang một bên hay không?

Giật giật khóe miệng, "Chị dâu Vương, chúng em còn có việc, chị tìm người khác hỗ trợ đi, nhóm chị dâu bên trong viện gia chúc đều rất nhiệt tình, khẳng định sẽ đồng ý phụ một tay."

"Cái này. . ." Chị dâu Vương chần chờ một lát, "Phụ nữ khí lực không lớn bằng đàn ông, ôm không nổi phụ nữ có thai, nếu như khiến người bị thương, trách nhiệm này chúng ta không gánh nổi."

Có thể là người sinh bệnh đều yếu ớt, lúc này Tiêu Thanh Như muốn tùy hứng một lần, "Nếu quả thật xảy ra vấn đề, Giang Xuyên cũng không gánh nổi trách nhiệm, bằng không chị đi mời bác sĩ đi."

"Đồng chí Tiêu, chị cũng chẳng còn cách nào khác mới mở miệng nhờ đồng chí Giang hỗ trợ, chồng Vãn Thu đã không còn, một người lẻ loi trơ trọi rất là thương cảm, chúng ta cứ xem như làm chuyện tốt được hay không?"

Tiêu Thanh Như cố chấp đáp lại, "Chúng em cũng có việc gấp, không giúp được."



Giang Xuyên quay đầu nhìn Tiêu Thanh Như, khó xử mở miệng, "Thanh Như, anh đưa đồng chí Đỗ đi bệnh viện trước rồi mới trở lại đón em."

"Anh không thể đưa em đi trước sao?"

"Đồng chí Đỗ tình huống rất khẩn cấp."

Cảm giác tủi thân quét sạch toàn thân, hốc mắt chua xót, ánh mắt trong nháy mắt trở nên mơ hồ, "Em cũng rất đau."

Giang Xuyên sốt ruột nói: "Sinh con là chuyện lớn, không thể trì hoãn, nếu như xảy ra vấn đề khả năng chính là một xác hai mệnh."

"Thanh Như, chẳng mấy chốc anh sẽ trở lại đón em, anh cam đoan với em."

Nước trong thân thể hóa thành nước mắt, từ hốc mắt trào lên.

Tiêu Thanh Như không muốn khóc, nhưng cô thật sự khống chế không nổi, thân thể rất đau, trong lòng càng đau.

"Sinh con không có nhanh như vậy, bên người Đỗ Vãn Thu cũng không phải là không có bất kỳ ai, anh không phải bác sĩ, càng không phải là chồng cô ấy, anh có hoặc không có thì có cái gì khác nhau?"

"Em nói mê sảng cái gì đó hả? Anh chẳng qua là giúp bạn bè chăm sóc vợ anh ấy."

Tiêu Thanh Như nắm chặt cánh tay, "Em không muốn anh đi! Em muốn anh đưa em đi bệnh viện trước!"

"Đừng hồ nháo."

"Em không có hồ nháo."

"Thật xin lỗi."



Giang Xuyên không dám nhìn vào mắt Tiêu Thanh Như, sợ nhìn thấy nước mắt của cô.

Phụ nữ sinh con tương đương với qua Quỷ Môn quan, so sánh với nỗi đau khi tới tháng, cái nào nặng cái nào nhẹ, liếc qua thấy ngay.

Giang Xuyên buông Tiêu Thanh Như xuống, cởi khăn quàng cổ trên cổ, đệm trên ghế đàn mộc dài ở một bên.

"Em ở đây chờ anh, anh sẽ mau chóng trở lại."

Người đàn ông nhanh chóng rời đi, chạy lên lầu viện gia chúc ở một bên, sau một trận rối loạn, ôm một người phụ nữ có thai phần bụng hở ra xuống lầu.

Từ đầu đến cuối, anh ta đều không có nhìn vị hôn thê đang ngồi tại trên ghế dài, sắc mặt tái nhợt đến không có huyết sắc.

Tiếng bước chân vội vàng dần dần đi xa, bóng lưng cuối cùng cũng biến mất ở trong tầm mắt của Tiêu Thanh Như.

Tiêu Thanh Như đã đếm không hết đây là lần thứ mấy Giang Xuyên vì Đỗ Vãn Thu mà vứt bỏ cô rồi.

Mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, Tiêu Thanh Như cố hết sức lực đứng lên.

Không đi được hai bước thân thể ngã xuống, ngã vào trong đống tuyết đã được cào bên cạnh.

Lạnh quá.

Đau quá.

Lần này, cô không cần Giang Xuyên nữa.