"A Xuyên, vừa rồi cha mẹ của Thanh Như đã tới."
"Mẹ, bác trai bác gái tới đây làm gì? Có phải vì hôm nay con không đến đón Thanh Như xuất viện nên họ cố ý đến đây gặp con hay không?"
Tâm trạng của mẹ Giang vô cùng phức tạp, tất nhiên bà ấy hy vọng Tiêu Thanh Như làm con dâu của bà ấy. Nhưng gia thế nhà họ Tiêu rất tốt, hiện tại người ta muốn từ hôn, bọn họ không có cách nào từ chối được.
"Mẹ, mẹ nói gì đi chứ." Giang Xuyên sốt ruột, nói.
Hiểu con không ai bằng mẹ, dù thế nào đi nữa thì con trai nhà mình vẫn thích Thanh Như.
Mẹ Giang hạ giọng xuống: "Chuyện hôn nhân của con và Thanh Như... Hôm nay đã chính thức hủy bỏ."
Giờ phút này, anh ta cảm thấy giống như sấm sét vang dội ở trên đỉnh đầu. Giang Xuyên ngạc nhiên đứng ngay tại chỗ, cho đến giờ anh ta đều nghĩ chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi.
Tại sao phải tuyệt tình như vậy?
Cơn khủng hoảng vì mất đi Tiêu Thanh Như bao trùm toàn thân anh ta, làm cho anh ta không nhịn được mà lạnh hết cả sống lưng. Anh ta dùng hết sức lực để siết chặt nắm tay mới có thể miễn cưỡng kiềm chế được đôi tay đang run rẩy.
"Con đi tìm cô ấy!"
"Mày trở về đây cho tao!"
"Cha!"
Cha Giang trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Hiện tại đã biết sốt ruột rồi sao? Biết vậy sao trước đây còn làm?"
"Con đi giải thích rõ ràng cho Thanh Như hiểu."
"Từ nhỏ mày và Thanh Như đã cùng nhau lớn lên, tính tình của con bé hẳn là mày cũng hiểu rõ ràng, nhìn thì thấy con bé rất dịu dàng nhã nhặn nhưng thật ra lại rất quyết đoán, chuyện mà con bé đã quyết định thì chín con trâu cũng không kéo lại được."
Trong lòng Giang Xuyên tràn đầy hối hận, nếu biết lời nói thuận miệng đó sẽ làm cho Thanh Như cho là sự thật thì lúc ở trong phòng bệnh nhất định anh ta sẽ không nói lời chia tay.
Cũng sẽ không đồng ý hủy hôn!
Bây giờ anh ta phải làm sao bây giờ? Phải làm như thế nào mới có thể làm cho Thanh Như đổi ý?
Chuyện nhà họ Tiêu và nhà họ Giang hủy hôn đã được truyền ra ngoài một cách nhanh chóng.
Tuy rằng khi nói với người ngoài là do hai đứa nhỏ không hợp nhau, không có cách nào để xây dựng gia đình. Nhưng người trong viện không có mù, họ đều biết mấu chốt vấn đề ở đâu.
"Nếu người đàn ông của tôi cả ngày đều đi chăm lo cho người phụ nữ khác thì tôi cũng tức giận. Cuộc hôn nhân này hủy là đúng, nếu đã biết rõ là hố lửa mà còn muốn nhảy vào thì người đó là đồ ngốc."
"Đúng rồi, tôi thấy Đỗ Vãn Thu cũng là người da mặt dày, người ta tốt với cô ta, cô ta cũng tiếp nhận toàn bộ mà không biết từ chối là gì."
"Một cây làm chẳng nên non, Giang Xuyên cũng không có chừng mực, anh ta không sợ Đỗ Vãn Thu có ý đồ khác hay sao?"
"Có ý đồ khác thì có ích lợi gì đâu? Chắc chắn Giang Xuyên sẽ chướng mắt cô ta, xuất thân từ nông thôn mà, lại còn đã từng kết hôn và sinh con nữa, có gì hấp dẫn Giang Xuyên đâu?"
"Cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy, Giang Xuyên có như thế nào đi nữa thì anh ta cũng là đàn ông mà, ánh mắt của đàn ông khác với phụ nữ chúng ta."
"Lần này tôi đứng về phía Tiêu Thanh Như, nếu tôi là cô ấy thì sẽ làm ầm ĩ cho hai người kia không tới mức mất hết danh dự thì sẽ không bỏ qua."
"Ặc, chỉ với tính tình này của cô, nếu cô là Tiêu Thanh Như, e là sẽ làm cho sự nghiệp và tương lai của cả nhà người ta mất hết."
"Nếu không như vậy thì làm sao tôi đây có tiếng là lợi hại chứ, loại chuyện làm cho mình phải chịu uất ức như thế này mà vẫn có thể nuốt vào trong bụng, thật đúng là chịu được khổ nhiều thì mới trở thành người thành đạt."
"Thanh niên xuất sắc trong viện này đầy rẫy ra đó, với gia thế của Tiêu Thanh Như, nếu muốn tìm một người tốt thì cơ bản là không thành vấn đề."