Mẹ Tiêu hoàn tất thủ tục xuất viện xong xuôi thì trở lại phòng bệnh, sau lưng bà có một người đàn ông cao lớn đi theo.
Đường nét trên gương mặt khá giống với Tiêu Thanh Như, góc cạnh sắc bén, nhìn rất chính trực, người này là Tiêu Hoài Thư.
Nhìn cả người anh ấy uể oải, trong ánh mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, vừa nhìn thấy là biết anh ấy mới hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Tiêu Hoài Thư nhìn Tiêu Thanh Như từ trên xuống dưới thật nhiều lần, sau đó hỏi han anh ấy bằng giọng điệu thân thiết: "Em gái, em thấy sao rồi? Vết thương còn đau hay không?"
Tiêu Thanh Như mở to mắt: "Đã không còn đau nữa rồi, có thể ăn có thể ngủ, em rất khỏe."
Trải qua một cuộc phẫu thuật thì làm sao mà không đau? Đứa em gái nhà mình từ nhỏ đã ốm yếu, lần này cũng là tại nạn lớn nhất mà cô phải chịu.
Anh ấy sờ đầu Tiêu Thanh Như: "Chờ khi nào em có thể ăn cơm bình thường, anh sẽ mua cá về tẩm bổ cho em."
"Anh hứa rồi đấy, anh không thể nói dối nhé!"
Tiêu Hoài Thư cười, nói: "Anh lừa ai cũng không thể lừa em, em là em gái ruột của anh mà."
"Được rồi được rồi, đừng ở đó ba hoa nữa, con phụ trách lấy đồ vật đi để mẹ đến đỡ Thanh Như."
"Hay là để con cõng em ấy cho. Đoạn đường từ đây đến cửa bệnh viện cũng khá xa đấy, đi nhiều sẽ mệt."
Mẹ Tiêu ghét bỏ, nói: "Thôi đừng, tay chân con vụng về chạm tới miệng vết thương của em con sẽ không tốt."
"Anh, em không có bị thương ở chân, có thể tự đi được."
Anh ấy giơ ngón tay cái lên: "Được đấy, lần này không có khóc nhè, lại còn mạnh mẽ như vậy, xứng đáng làm em gái của Tiêu Hoài Thư anh."
Tiêu Thanh Như: ".."
Sao lời này nói ra lại nghe như cô là một đóa hoa yếu đuối thế nhỉ?
"Về nhà."
Bàn tay to của Tiêu Hoài Thư xách hành lý, ước lượng một ít rồi quay sang nói đùa: "Mẹ và em dọn hết cả nhà vào đây à?"
"Nếu có thể thì mẹ thật sự muốn dọn hết cả nhà vào đây đấy, con chưa ở trong bệnh viện bao giờ nên không biết ở trong bệnh viện bất tiện đến thế nào."
"Vậy có phải con cần tìm một cơ hội để trải nghiệm một chút không nhỉ?"
"Thằng nhóc con, sao cứ hay nói những điều không may như thế vậy?"
"Cái gì mà không may mắn? Chúng ta nên chú trọng khoa học."
"Con câm miệng đi!"
Tiêu Thanh Như mím môi cười, sự lo lắng mà Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu mang đến cũng nhờ vậy mà tan biến hết. Tuy rằng đã không còn người bạn thời thơ ấu nữa nhưng cô vẫn còn có người thân yêu thương cô.
Làm người phải học cách thấy đủ!
Thấy cô cười, Tiêu Hoài Thư và mẹ nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Người một nhà vừa nói chuyện, vừa ra khỏi phòng bệnh.
Tiêu Hoài Thư nhìn thấy Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu ở cửa bệnh viện, anh ấy nghiến răng, thầm mắng một tiếng xui xẻo. Đôi tay lại đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy.
Anh ấy bỏ hành lý vào cốp xe sau, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm dừng lại ở trên người Giang Xuyên.
Đánh nhau là phải chịu phạt, Tiêu Thanh Như biết anh trai là người cực kỳ bao che khuyết điểm, vội vàng lôi kéo cánh tay của anh ấy: "Anh, chúng ta về nhà đi, đừng phạm sai lầm vì những người không đáng."
Ba chữ không đáng tựa như một lưỡi dao sắc bén thẳng tắp chui vào lòng ngực của Giang Xuyên.
Trong nháy mắt, cánh tay ôm đứa bé trở nên cứng ngắc, có thể là không thoải mái nên đứa bé òa khóc thật lớn: "Oa oa oa."
Tiếng khóc làm Giang Xuyên bừng tỉnh, anh ta chỉ có thể dỗ dành đứa bé trước: "Có phải làm đau con hay không?"
"Oa oa oa." Đứa bé càng khóc lớn, Giang Xuyên lại càng sốt ruột.
Đỗ Vãn Thu đứng ở bên cạnh đang chỉ anh ta điều chỉnh lại tư thế như thế nào, lắc lư cánh tay ra sao mới chậm rãi dỗ cho đứa bé nín khóc.
Tiêu Hoài Thư nhìn thấy cảnh này thì nổi giận đùng đùng, nếu không có em gái cản lại thì anh ấy đã tiếp đón Giang Xuyên bằng một cú đấm rồi.