Đỗ Vãn Thu cả kinh, trở về quê cái gì?
Cô ta không muốn về nông thôn, lại càng không muốn phải làm nông!
Trong nhà có mẹ chồng rất ghê gớm, về quê cuộc sống cô ta chắc chắn không còn tốt đẹp nữa!
Tiêu Thanh Như lạnh nhạt nhìn cô ta: "Đồng chí Đỗ, chẳng lẽ cô không muốn về?"
Đỗ Vãn Thu cố gắng duy trì biểu cảm, nói được vài chữ thốt ra từ kẽ răng: "Đâu có chuyện đó? Tổ chức sắp xếp như thế nào, tôi sẽ làm theo."
Nói thì nói vậy, nhưng cô ta sắp không giấu nổi sự khủng hoảng trên mặt.
Tiêu Thanh Như không quan tâm vấn đề Đỗ Vãn Thu ở lại hay đi, chỉ cần đừng đến trêu chọc cô là được rồi.
"Đồng chí Đỗ, có bệnh thì phải tĩnh dưỡng thật tốt, nếu thật sự không có chuyện gì thì có thể về nhà thu dọn hành lý.”
Mặc dù không hề có một từ thô tục, nhưng Đỗ Vãn Thu lại cảm thấy Tiêu Thanh Như đang mắng cô ta.
Nước mắt nói rơi là rơi, dáng vẻ yếu đuối, là ai nhìn cũng muốn bảo vệ cô ta.
"Đồng chí Tiêu, tôi có ý tốt dẫn đứa nhỏ đến thăm cô, cho dù cô không thích tôi, cô cũng không thể mắng chửi tôi như vậy được."
Tiêu Thanh Như nghe được tiếng bước chân ở cửa.
Bởi vì quá mức quen thuộc, cho dù không nhìn thấy người, cô cũng biết đối phương là ai.
Đỗ Vãn Thu vừa khóc, đứa bé trong lòng cũng khóc theo.
Trong phòng bệnh lập tức trở nên ồn ào.
Giang Xuyên nhanh chóng đi vào phòng bệnh, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Anh ta nhìn thoáng qua Đỗ Vãn Thu và đứa bé, cuối cùng nhìn người ngồi trên giường bệnh, anh ta trầm giọng hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Tim Tiêu Thanh Như quặn thắt.
Cô đã nghĩ Giang Xuyên sẽ đứng bên phía Đỗ Vãn Thu, nhưng không ngờ anh ta lại dùng giọng điệu chất vấn đó với cô.
Giống như cô thật sự bắt nạt mẹ con Đỗ Vãn Thu vậy.
Cô cười tự giễu trong lòng, Tiêu Thanh Như, đây là người đàn ông mày từng thích đó.
Thật sự rất bi ai.
Tiêu Thanh Như nhìn Giang Xuyên bảo vệ hai mẹ con kia ở sau lưng, cô cười trào phúng: "Anh nghĩ là xảy ra chuyện gì?"
"Tiêu Thanh Như, sao anh lại không biết em còn biết bắt nạt người khác vậy?"
Trong lòng cô quặn đau, nhưng trên mặt lại nở nụ cười sáng lạn: "Sao anh biết người bắt nạt là tôi."
Giang Xuyên tức giận, anh ta tiến lên.
Đây là Tiêu Thanh Như anh ta quen sao? Cô trở nên nhỏ mọn như thế từ khi nào vậy?
Không thấy đồng chí Đỗ đang khóc sao?
Cô không thể thương xót và thông cảm cho người khác sao?
Anh ta thất vọng nhìn Tiêu Thanh Như: "Anh vẫn cho rằng là em ghen, đó chỉ là vài chiêu vặt của cô gái nhỏ, bây giờ xem ra là anh nghĩ sai rồi."
Đỗ Vãn Thu kéo vạt áo Giang Xuyên: "Đồng chí Giang, anh không cần nói như vậy, là tôi không nên đến phòng bệnh làm phiền đồng chí Tiêu."
Cô ta càng hạ thấp bản thân, Giang Xuyên lại càng áy náy.
Là bởi vì anh ta, Đỗ Vãn Thu mới bị Tiêu Thanh Như khinh thường như vậy.
Một khi đã như vậy, trong khoảng thời gian này đành tạm thời tách ra, đỡ xảy ra chuyện như vậy.
Mọi chuyện chờ Đỗ Vãn Thu rời đi rồi nói sau.
"Thanh Như, anh đồng ý chuyện chia tay em từng nhắc đến trước đó."
Tay đặt đầu gối giật giật, Tiêu Thanh Như gật đầu: "Tôi sẽ bảo lại với cha mẹ, chúng ta đã hủy bỏ hôn ước, sau này ai lấy ai, chúng ta cũng không liên quan gì nữa."
Hủy bỏ hôn ước, Giang Xuyên chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Anh ta thấy khủng hoảng.
"Thanh Như..."
"Oa oa oa!"
Đứa bé lại khóc rống lên: "Đồng chí Giang, cơ thể bé con không tốt, không thể khóc mãi như vậy được, tôi biết đồng chí Tiêu không thích mình, tôi xin phép đi trước."
Đứa trẻ khóc đến mặt đỏ bừng, sự áy náy trong lòng Giang Xuyên lại càng nhiều hơn, anh ta kìm nén tia sợ hãi kia xuống.
"Nếu đây là điều em muốn, vậy thì cứ như vậy đi."
Giang Xuyên chìa tay ôm lấy đứa bé trong lòng Đỗ Vãn Thu, một tay bế đứa nhỏ, một tay đỡ Đỗ Vãn Thu.
"Chúng ta đi thôi."
"Thế nhưng đồng chí Tiêu..."
"Để cho cô ấy bình tĩnh lại đã."
Giang Xuyên nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Như, sau đó đưa hai mẹ con kia rời đi.
Khóe miệng cô cong lên, rõ ràng muốn cười, nhưng tại sao hốc mắt lại chua xót như vậy?
Tầm mắt mơ hồ.
Tất cả, thật sự rất buồn cười.