Chương 13: Tất Cả Thật Sự Rất Buồn Cười 1

Giang Xuyên rời đi, cho đến khi Tiêu Thanh Như ăn xong cháo, đi ngủ vẫn chưa trở về.

Bởi vì không có chờ mong, nên cũng không có thất vọng.

Trước khi đi vào giấc ngủ một giây, Tiêu Thanh Như không nhịn được nghĩ, như vậy cũng tốt, anh ta hời hợt như vậy, bản thân cô mới có thể hoàn toàn hết hy vọng.

Cô không có lỗi với anh ta, sau này cô vẫn là Tiêu Thanh Như thẳng thắn vô tư.

Một giọt lệ chảy dọc xuống theo khóe mắt nhắm chặt, lọt vào trong tóc mai, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.

Chỉ để lại vệt nước nhợt nhạt, chứng minh nó từng tồn tại.

Mẹ Tiêu thở dài, hai đứa là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cháu, vốn tưởng rằng ông trời tác hợp, sao lại đi đến bước đường này?

Con người thật sự thay đổi nhanh vậy sao?

Giang Xuyên không phải không muốn thăm Tiêu Thanh Như, nhưng bên Đỗ Vãn Thu không ai chăm sóc, anh ta phải nán lại đến tối.

Mặc dù anh ta và Tiêu Thanh Như đã đính hôn, nhưng đêm đến phòng bệnh của cô cũng không thích hợp, anh ta chỉ có thể thu xếp xong cho mẹ con Đỗ Vãn Thu rồi trở về nhà.

Nghỉ phép kết thúc, Giang Xuyên vẫn không có thời gian đến gặp Tiêu Thanh Như.

Trước khi xuất viện, phòng bệnh xuất viện một vị khách không mời mà đến.



Mặt Đỗ Vãn Thu tái nhợt, cô ta ôm con đi đến chỗ Tiêu Thanh Như.

Trên mặt cô ta là ý cười dịu dàng.

"Đồng chí Tiêu, cơ thể cô thế nào rồi? Tôi nghe nói ngày đó đồng chí Giang bỏ cô lại ở dưới tầng viện gia chúc, thật sự xin lỗi, bọn tôi cũng không ngờ tình huống của cô lại nghiêm trọng như vậy, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cô."

Mắt Tiêu Thanh Như chứa sự trào phúng, cô ghét nhất bị người khác bóng gió.

"Cô và Giang Xuyên có quan hệ gì mà cần cô đến xin lỗi thay anh ta? Anh ta không có miệng sao?"

Đỗ Vãn Thu cười nói: "Bọn tôi là bạn bè."

"Nếu là bạn, vậy làm phiền cô chú ý đúng mực, không cần giả vờ làm bạn bè mà làm một số chuyện khiến người ta hiểu lầm. Nếu vấn đề tác phong ảnh hưởng đến tương lai của Giang Xuyên, cô có đáng để anh ta giúp đỡ không?"

Không phải cô quan tâm Giang Xuyên, mà đơn giản chỉ không muốn cho Đỗ Vãn Thu đắc ý.

Tiêu Thanh Như cười hỏi: "Đồng chí Tiêu, cô sẽ không lấy oán trả ơn đúng chứ?"

Lúc này, trong lòng Đỗ Vãn Thu cảm thấy thẹn, dưới ánh mắt lạnh nhạt của Tiêu Thanh Như, tất cả tâm tư của cô ta đều không che giấu được.

Sau khi bối rối, thì cô ta lại cảm thấy sung sướиɠ kỳ lạ.

Thì ra Tiêu Thanh Như cũng thấy Giang Xuyên đối xử với cô ta quá phận.



Có phải cô cũng ghen tị với cô ta không?

Một tay Đỗ Vãn Thu ôm con, tay còn lại vén sợi tóc không tồn tại bên tai, cô ta làm như không nghe hiểu Tiêu Thanh Như nói, nhanh chóng không phục dáng vẻ bình thường.

"May mà có đồng chí Giang, tôi và con mới bình an, tôi muốn cảm ơn anh ấy, lại sợ tiếp xúc nhiều đồng chí Tiêu sẽ có ý kiến. Cô đã là vị hôn thê của anh ấy, vậy cô chuyển lời giúp tôi cũng giống nhau."

Tiêu Thanh Như bội phục với tính cách của Đỗ Vãn Thu, cũng biết rõ cô dây dưa với cô ta thì không khác gì thiêu thân bay vào lửa.

Trên đời con người luôn có xu hướng đồng tình với kẻ yếu, nếu cô thật sự làm gì Đỗ Vãn Thu, cuối cùng người tổn thất nhiều nhất sẽ là cô.

Dù sao Đỗ Vãn Thu cũng không có gì để mất.

Càng có nhiều, càng phải trân trọng danh tiếng của mình, Tiêu Thanh Như hiểu đạo lý này.

Đương nhiên cô sẽ không làm theo lời Đỗ Vãn Thu nói.

Cảnh tượng trước mắt nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, Giang Xuyên là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô, bây giờ cô lại để cho người phụ nữ khác khıêυ khí©h.

Tiêu Thanh Như không thể làm gì cô ta, nhưng đâm trúng chỗ đau của Đỗ Vãn Thu thì vẫn có thể.

Dù sao cũng không thể để người ta nghĩ tính tình cô tốt, có thể tùy ý trêu chọc cô.

"Đồng chi Đỗ, bây giờ cô cũng đã sinh con rồi, định khi nào trở về quê?"