Chương 12: Bị Hiểu Lầm 2

Mẹ Tiêu đi qua Giang Xuyên, bà mua hai cái bánh bao trở về phòng bệnh.

"Đồng chí Giang, anh vẫn muốn phần cháo này sao?"

"Đúng, đúng."

Giang Xuyên nói: "Ngày mai cô nấu cho tôi một bát trứng ngâm đường đỏ, đến lúc đó tôi bảo người đến lấy, phiếu cứ để trước chỗ cô."

"Được."

Giang Xuyên xách hộp cháo đi về phòng bệnh.

Tình huống của Đỗ Vãn Thu cũng không nghiêm trọng như chị dâu Vương nói, lúc này tinh thần cô ta khá tốt, đang nằm trên giường bệnh nhìn đứa nhỏ.

Bởi vì nguyên nhân cơ thể cô ta yếu ớt, lần này sinh đứa nhỏ quả thật là phải chịu nhiều đau đớn.

"Chị dâu Vương đâu rồi?"

"À, tôi bảo chị ấy về nhà, hôm nay đi theo bận cả ngày, không thể làm chậm trễ người ta được."

Đỗ Vãn Thu định ngồi dậy, Giang Xuyên vội bước tới đỡ cô ta dậy.

Bệnh nhân giường bên cạnh không rõ nên trêu ghẹo: "Đồng chí Đỗ, chồng cô đối xử với cô tốt thật đó, cô sinh con mà anh ấy một mực ở bên bận trước bận sau, tôi chưa thấy người đàn ông nào săn sóc như vậy."



Giang Xuyên cả kinh, anh ta và Đỗ Vãn Thu không có quan hệ gì, từ vợ chồng sao có thể dùng loạn như vậy.

Anh ta đang chuẩn bị giải thích, Đỗ Vãn Thu giành nói trước: "Chồng cô mới chu đáo đó, đứa nhỏ đều là anh ấy chăm sóc."

Người nọ nghe nói vậy thì ngượng ngùng, thấy chồng đã làm thủ tục xong xuôi trở về, vì thế cô ấy nói: "Đồng chí Đỗ, tôi mới đến viện gia chúc không lâu, bên cạnh không có bạn bè gì, sau này chúng ta có cơ hội thì trò chuyện nhé?"

Đỗ Vãn Thu gật đầu nói: "Đều ở trong cùng một viện, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội."

"Bọn tôi xuất viện trước, chúc cô sớm bình phục."

"Cảm ơn."

Chờ bệnh nhân giường bên xuất viện, lúc này Giang Xuyên mới nói: "Vừa rồi nên giải thích rõ ràng, bị hiểu lầm không tốt cho thanh danh của cô."

Đỗ Vãn Thu mất mác, vẻ mặt buồn bã: "Tôi không muốn người khác thương hại tôi, đó chỉ là người bèo nước gặp gỡ, sau này sợ không có cơ hội lui tới, tôi cần giải thích nhiều với bọn họ làm gì?"

"Tóm lại chuyện này bị hiểu lầm là không tốt."

Đỗ Vãn Thu nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không nghĩ nhiều được như vậy."

Giang Xuyên thấy hốc mắt cô ta ướŧ áŧ, dáng vẻ vô cùng áy náy, anh ta còn có thể trách cô ta nữa sao.

Giang Xuyên vội vàng an ủi: "Không phải cô cố ý, cần gì xin lỗi tôi?"

Anh ta mở cặp l*иg ra: "Cô ăn một ít đi, bổ sung thể lực."



"Đồng chí Giang, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh ở đây, chỉ sợ tôi và con sẽ..."

"Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu."

Đỗ Vãn Thu ừ một tiếng, cô ta nhận lấy thìa và cặp lòng, khó nhọc múc một miếng cháo đưa vào miệng.

Lông mi của Đỗ Vãn Thu cụp xuống che đi ánh mắt của cô ta, không ai biết cô ta đang nghĩ gì.

Giang Xuyên đứng bên cạnh rơi vào trầm tư, anh ta không khỏi nghĩ lại bản thân, có phải mình đã làm quá nhiều chuyện cho Đỗ Vãn Thu hay không, nếu không sao người khác lại hiểu lầm như vậy?

Nếu để Thanh Như biết, có người tưởng anh ta và Đỗ Vãn Thu là vợ chồng, chắc chắn cô sẽ rất tức giận.

Chờ một thời gian, chờ cơ thể Đỗ Vãn Thu hồi phục, có thể tự chăm sóc con, anh ta sẽ bớt lui tới với cô ta.

Bên kia, sản phụ mới ra viện nhắc đến Đỗ Vãn Thu: "Anh xem chồng người ta kìa, vẫn luôn bận trước bận sau, lúc em sinh con, anh cũng không có mặt!"

"Không phải tình huống của anh đặc thù sao? Hơn nữa chồng đồng chí Đỗ kia mất rồi."

"Cái gì? Sao lại thế?"

Cô ấy nghĩ thầm, nếu đã như vậy tại sao vừa nãy không giải thích?

May mà chồng nói với cô ấy, nếu không sau này đi ra ngoài sẽ làm trò cười, rất xấu hổ.