Chương 10: Giang Xuyên, Chúng Ta Chia Tay Đi 2

Khi Giang Xuyên ôm đồm quá nhiều việc, muốn gánh vác cuộc sống của Đỗ Vãn Thu thì cô nên quyết đoán rời đi.

"Giang Xuyên, chúng ta chia tay đi."

Chính tai nghe được Tiêu Thanh Như nói lời chia tay, Giang Xuyên giống như bị người khác đánh một một gậy vào đầu.

Đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Bọn họ đã cùng nhau lớn lên, làm sao Thanh Như có thể nào muốn chia tay anh ta chứ?

Nhất định là anh ta đã nghe lầm.

Anh ta cố sức gượng cười: "Giữa anh và Đỗ Vãn Thu không có gì cả, chỉ là nể mặt bạn bè anh mới quan tâm đến cô ta nhiều hơn một tí, Thanh Như có phải lại có người ở trước mặt em nói năng lung tung rồi không?"

Lời này Tiêu Thanh Như đã nghe qua vô số lần, đã nghe đến phát chán từ lâu, nghe nhiều đến mức cũng thấy phiền.

Không hề để cho Giang Xuyên lừa mình dối người, cô gằn từng chữ nói ra: "Từ lúc anh hết lần này đến lần khác lựa chọn cô ta, từ lúc đó chúng ta đã không còn thể nào tiếp tục nữa."

"Giữa anh và cô ta là trong sạch."

Tiêu Thanh Như bực bội nhíu mày: "Điều tôi để ý là hành động thực tế của anh, mặc kệ các anh có trong sạch hay không, anh luôn luôn giúp đỡ cô ta vô điều kiện, đây là sự thật."

Giang Xuyên không có cách nào để phản bác lại, anh ta biết nơi nào có người thì nơi đó có thị phi, chỉ nghĩ sẽ bị mắng vài câu mà thôi, ban đầu anh ta cho rằng Thanh Như Thị không thèm để ý.

"Sau này anh không giúp cô ta nữa, sẽ giữ khoảng cách với cô ta có được không?"

Ánh mắt Giang Xuyên nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Như: "Em muốn anh làm như thế nào, anh sẽ làm như thế đó, chỉ cần em đừng nói chia tay với anh, chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo em."



Tiêu Thanh Như dời tầm mắt, tự nói với mình không thể mềm lòng nữa.

Nhượng bộ hết lần này đến lần khác chỉ đổi lấy người khác càng thêm không kiêng nể gì giẫm lên nguyên tắc của cô.

Biết Tiêu Thanh Như hay mềm lòng lại dễ nói chuyện, Giang Xuyên không ngừng cố gắng: "Bác Tiêu nói chờ Đỗ Vãn Thu sinh con xong, tổ chức sẽ sắp xếp cho cô ta về quê, sau này người này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa. Thanh Như, đừng vì một người ngoài mà từ bỏ tình cảm của chúng ta được không em?"

"Anh…"

Tiêu Thanh Như vừa mới mở miệng, đã bị tiếng gõ cửa cắt đứt lời nói kế tiếp.

Người tới có lẽ là chị dâu Vương: "Đồng chí Giang, Vãn Thu sinh đứa nhỏ xuất huyết quá nhiều, bác sĩ nói cái gì tôi cũng nghe không hiểu, cậu mau đi xem."

Giang Xuyên đột nhiên đứng dậy, đồng thời buông lỏng tay Tiêu Thanh Như ra.

Vừa bước được hai bước mới, lúc này mới tỉnh táo lại.

Anh ta vội vàng trở lại bên cạnh giường bệnh, vô cùng cẩn thận hỏi: "Thanh Như, anh có thể đi xem một chút được không?"

Trái tim Tiêu Thanh Như chết lặng, động tác theo bản năng không thể lừa được người khác.

E rằng Đỗ Vãn Thu có rời đi nơi này, chỉ cần cô ta cần, Giang Xuyên vẫn sẽ như trước đây mà chạy về phía cô ta.

Một lần lại một lần, thật sự quá đủ rồi.

Tay đặt ở trong chăn dùng sức bấu chặt lòng bàn tay, Tiêu Thanh Như một lần nữa tự nói cho chính mình, tỉnh táo lại một chút, không được bị anh tiếp tục lừa nữa.



"Thanh Như."

Trong ánh mắt Giang Xuyên đầy vẻ lo lắng, nhưng bởi vì Tiêu Thanh Như không lên tiếng, anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Tiêu Thanh Như bỗng nở một nụ cười.

Nụ cười đó không được hiện lên trong khóe mắt, có một cảm giác cô quạnh không nói nên lời

"Anh không thấy mệt sao?"

Giang Xuyên khó hiểu, không biết vào thời điểm này vì sao cô lại hỏi anh ta môt câu như thế.

Tiêu Thanh Như không muốn khiến anh ta khó xử: "Anh đi đi."

"Chờ sắp xếp ổn thỏa cho cô ta rồi anh sẽ về đây với em."

Còn chưa kịp đợi Tiêu Thanh Như trả lời, để lại một câu như vậy, Giang Xuyên đã vội vội vàng vàng chạy đi.

Ai cũng có thể nhận ra sự lo lắng và sốt ruột của anh ta.

Ở trong lòng anh ta, Đỗ Vãn Thu thật sự chỉ đơn giản là vợ của người anh em đã mất của anh ta sao?

Có lẽ đã trải qua quá nhiều tình huống giống như vậy, đối với lựa chọn của Giang Xuyên, Tiêu Thanh Như không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào.

Cô sờ nơi khóe mắt khô ráo, thật kỳ lạ lần này ấy vậy mà cô lại không khóc.

Trong lòng giống như cũng không khó chịu lắm.