Chương 39

Cuối cùng hai nhà họ Tống và nhà họ Nguyễn không vui mà giải tán, lúc Nguyễn Cửu về thì buồn bã, Vương Tú Chi thở dài, kéo cô về nhà, vừa đi vừa nhẹ giọng nói những lời này.

Đây chính là chỗ khó giải quyết nhất của chuyện này.

Trên đời không có ba mẹ nào không thương con, cho dù ba mẹ không đúng, mọi người cũng thấy con cái nên nhường nhịn. Giống như bây giờ, họ đều biết Nguyễn Đại Hưng không có ý tốt, nhưng hiện tại ông ta vẫn chưa ra tay, cho nên nói thế nào cũng không được.

Một hai lần còn được, sau này nếu Nguyễn Đại Hưng làm ầm ĩ thêm vài lần, Nguyễn Cửu vẫn giữ thái độ này, e là người dân trong thôn lại nói cô không đúng.

"Hy vọng đồng chí Mạnh hành động nhanh một chút." Cuối cùng Vương Tú Chi nhíu mày nói.

Nguyễn Cửu cắn môi, cô biết những điều này.

Mà những lời này của Vương Tú Chi, càng làm cô kiên định với suy nghĩ trong lòng.



Những ngày sau đó, quả nhiên ngày nào Nguyễn Đại Hưng cũng đến, mọi chuyện đúng như Vương Tú Chi nói, lúc đầu người dân trong thôn còn chế giễu Nguyễn Đại Hưng, nhưng sau vài lần thì dần thay đổi thái độ, bắt đầu khuyên Nguyễn Cửu.

Mà chuyện bên nhà họ Tống cũng không ngừng, bị Nguyễn Cửu nói trúng, mấy ngày nay Vương Anh Lợi và đám bạn bè lêu lổng của hắn ta luôn quanh quẩn bên Tống Ái Đảng, cả nhà đều lo lắng.

Nguyễn Cửu đều nhìn thấy những chuyện này, cô do dự một lúc, rồi nói với Vương Tú Chi: "Mẹ, ngày mai con sẽ về với ông ấy."

Làm ầm ĩ cũng đã làm rồi, lúc này người dân trong thôn đều biết chuyện của Nguyễn Đại Hưng và cô, sau này có chuyện gì xảy ra, họ sẽ không còn thái độ như vậy nữa.

"Không được!" Vương Tú Chi phản bác ngay, đưa tay vỗ một cái vào Nguyễn Cửu, mắng: "Nói bậy bạ gì thế, cứ ở nhà đi."

Nguyễn Cửu thấy ấm lòng, mấy ngày nay nhà họ Tống bảo vệ cô, cô đều nhìn thấy, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, chẳng lẽ thực sự phải chịu đựng sự quấy rối của Nguyễn Đại Hưng cho đến khi có tin tức từ phía Mạnh Tiêu sao?

Trước đây Tống Ái Quốc làm đơn kết hôn phải mất mấy tháng mới có tin tức, nghĩ đến việc còn phải chịu đựng Nguyễn Đại Hưng lâu như vậy, cô không chịu nổi.