Chương 5

Nhiều năm trong quân ngũ đã hình thành nên đồng hồ sinh học.

Thức dậy lúc bốn giờ sáng tập thể dục càng là thói quen anh duy trì nhiều năm.

Vừa ra khỏi cửa, cánh cổng bên cạnh kêu lên một tiếng, Tần Hồng Kỳ mặc áo ba lỗ bước ra.

Thấy Diệp Lâm Tinh, anh ta nhướng mày, "Tôi tưởng hôm nay anh sẽ vắng mặt trong buổi tập."

Tần Hồng Kỳ tướng tá cao lớn, khuôn mặt vuông chữ điền, râu quai nón, da còn đen.

Biệt danh là Đại Hắc Hùng.

Là bạn bè chí cốt với Diệp Lâm Tinh.

"Tôi không phải là người vì việc riêng mà bỏ việc công."

Cả thể xác lẫn tinh thần đều được thỏa mãn tột độ, Diệp Lâm Tinh cười tươi như hoa, khiến Tần Hồng Kỳ phải kinh ngạc.

"Có vợ bên cạnh, đàn ông đúng là khác."

"Đi thôi, hôm nay huấn luyện mấy đứa kia cho ra trò."

Tần Hồng Kỳ, "!!!"

Thật sự là còn hơn cả súc vật, đáng thương cho mấy người kia còn đang đắm chìm trong niềm vui khi chị dâu đến, bọn họ tưởng rằng có thể thoải mái, không biết rằng phó đoàn Diệp của bọn họ lại không phải là người.

"Anh lề mề cái gì thế? Nhanh lên, hôm nay chúng ta thi đấu."



"Tôi thích nghe câu này."

Tần Hồng Kỳ vui vẻ, lập tức tăng tốc đuổi theo.

Dưới ánh trăng, hai bóng người dần kéo dài ra.

...

Đang mơ giấc mộng đẹp bị người ta đánh thức là trải nghiệm như thế nào?

Theo Giản Nguyệt Lam nói, ngoài đau đớn thì vẫn là đau đớn.

"Ưm, buồn ngủ."

Cô lật người thì thầm, nhưng giọng nói lúc này của cô không giống với giọng nói trong trẻo thường ngày, mà mang theo sự khàn khàn sau một đêm điên cuồng.

Vừa nũng nịu vừa quyến rũ, kí©h thí©ɧ máu huyết của người ta sôi trào.

Diệp Lâm Tinh huấn luyện xong còn đến căng tin mua bữa sáng mang về, anh đào người ra khỏi chăn ôm lên, cô vô thức quấn chặt chân lên người anh.

"Ngoan, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp."

Anh thở dốc, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi cô.

Người nhắm mắt hưởng thụ nghe vậy, từ từ mở mắt, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi long lanh như nước, đuôi mắt ửng đỏ, đây là màu sắc còn sót lại sau khi khóc dữ dội ngày hôm qua.



"Ăn cơm!"

Đôi mắt cô sáng lên, Diệp Lâm Tinh cười khẽ, giọng nói gợi cảm quyến rũ, "Nhắc đến ăn là có sức."

"Sống trên đời chẳng qua chỉ có ăn và mặc."

Giản Nguyệt Lam nói hùng hồn, "Em muốn ăn cơm."

Đôi chân quấn quanh eo đột nhiên siết chặt, "Nhanh, Tiểu Diệp mau đưa em đi rửa mặt."

Diệp Lâm Tinh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cảm xúc lại sôi trào, cô gái này cần phải trừng trị.

Đang định hành động thì tiếng kêu ục ục đột ngột vang lên.

Nhận ra có gì đó không ổn, Giản Nguyệt Lam mềm mại nũng nịu, "Anh xem, bụng kêu rồi."

Cái đầu lông xù cọ cọ vào anh, Diệp Lâm Tinh bất lực lại dịu dàng cười, bế cô đi rửa mặt.

Ăn sáng xong mới hơn bảy giờ, Diệp Lâm Tinh trở về khu doanh trại làm việc.

Những ngôi nhà hiện có trong khu gia quyến đều là nhà riêng có sân, trong sân có một khoảng đất trống lớn.

"Lão Diệp, anh rảnh thì xới đất cho em trồng ít hành, tỏi, gừng và rau."

Tiễn anh ra cửa, Giản Nguyệt Lam nhìn thấy khoảng đất trống trong sân liền nhắc nhở một câu.

Cô không làm được việc này, chỉ có thể nhờ Lão Diệp.