Văn phòng khoa tiếng Anh im lặng như tờ, không có giáo viên nào lên tiếng mỉa mai nữa.
"Nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây."
Tô Vãn nhún vai, liếc nhìn nữ giáo viên vẻ mặt âm trầm kia, cảm thấy buồn cười.
Nói xong liền theo giám thị ra khỏi văn phòng.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, giáo viên đang trầm ngâm mới bắt đầu nói.
“Tại sao tôi không biết ở trường còn có một học sinh giỏi tiếng Anh như vậy?”
"Với điểm số này, hoàn toàn có thể chọn chuyên ngành tiếng Anh. Tại sao cô bé lại thi vào khoa diễn xuất?"
"Thế giới thật rộng lớn và kỳ diệu, thật không ngờ thật không ngờ....."
Tiếng bàn tán khiến sắc mặt của cô giáo Lâm đang ngồi trong góc trông càng khó coi hơn.
Cô ta hơi siết chặt ngón tay, cắn cắn môi.
Lời nói của mọi người như đâm vào tim cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể họ đang chế nhạo cô ta có mắt như mù vậy.
.......
Thực ra giám thị khá sốc khi nhận được USB.
Nhất là...anh biết cô gái trong video, chính là Lâm Nghiên Nghiên, con gái của Lâm gia.
Không hiểu sao trong lòng anh lại có ấn tượng không tốt với Lâm Nghiên Nghiên, vốn cho rằng tiểu thư giới thượng lưu đều thanh nhã quý phái, nhưng không ngờ phẩm chất của lại kém như vậy.
Chuyện gì cũng làm ra được.
"Thầy ơi, thầy có thể cho em mượn USB và camera giám sát này được không..." Tô Vãn vừa bước xuống cầu thang vừa quay người lại và nói.
Giám thị mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, đưa USB cho cô.
Nói cảm ơn xong, Tô Vãn đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "À mà thầy ơi..."
“Bài thi mà em nộp lên chắc là không có vấn đề gì nữa đâu nhỉ.”
Cô nhất định phải vượt qua bài thi lần này.
Giám thị hơi sững người, rồi gật đầu: "Đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần em đủ điểm, thì sẽ qua."
Tô Vãn mím môi cười: "Vậy thì tốt."
....
Tô Vãn vừa mới đi lên cầu thang, liền nhìn thấy Lâm Nghiên Nghiên ở góc đường đang nói chuyện với bạn cùng lớp.
Vừa hay là bên kia cũng nhìn thấy cô.
Lâm Nghiên Nghiên sửng sốt một chút, sau đó trên môi cô nở một nụ cười nhàn nhạt, "Tô Tô, sao cậu lại bị giáo viên đưa đi? Có chuyện gì thế?"
"Chắc chắn lận bị phát hiện chứ gì."
“Đúng, đúng, tớ nhìn thấy tờ phao đó tồi.” Một cô gái đột nhiên nói.
“Lần này nhất định là 0 điểm rồi, nói không chừng còn bị xử phạt nữa.”
Có người khác lại phụ họa: "Đúng thế, kết hôn sớm không nói, lại còn bán thân bao dưỡng trai bao, nhân phẩm như vậy bị xử phạt cũng là quá nhẹ, loại người này không nên đến trường nữa mới đúng."
Lâm Nghiên Nghiên trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại tỏ ra lo lắng, "Sẽ không đâu, Vãn Vãn không phải là người như vậy."
"Nghiên Nghiên cậu có bị ngốc không đấy, còn nói chuyện với cô ta làm gì?"
"Lần trước cô ta còn làm cậu khóc đấy..."
"Phải đấy, mặc kệ cô ta đi...loại người này..."
Tô Vãn đi tới trước mặt Lâm Nghiên Nghiên, nhướng mày: "Sao tôi lại bị giáo viên đưa đi? Chẳng phải cô biết rõ hơn ai hết sao?"
Lâm Nghiên Nghiên sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lại đột nhiên ngấn nước, "Tô Tô, cậu....."
"Cô đủ rồi đấy, Tô Vãn! Cô đã ức hϊếp Nghiên Nghiên bao nhiêu lần rồi!"
"Mau đi ra chỗ khác đi."
"Phiền chết đi được, ghê tởm nhất chính là loại trà xanh này."
Tô Vãn nhếch môi, liếc nhìn mấy nữ sinh, không nói gì, chỉ cười mỉa rồi quay người rời đi.
Chậc, chậc, đáng thương, thật sự đáng thương.
Trẻ như vậy mà mắt đã mù rồi.
Tô Vãn thi xong liền về nhà luôn.
Cô nói với má Lưu bữa tối không cần gọi cô rồi đi vào phòng.
Bật máy tính lên, Tô Vãn cắm USB của giám thị đưa cho vào máy tính, bắt đầu bận rộn.
Sáng sớm hôm sau cô đã đến trường rồi.
Bước vào lớp thấy lớp vắng tanh, vì còn quá sớm.
Cô không khỏi cong môi.
Tốt nhất là không có ai nhìn thấy.
Nghĩ rồi, Tô Vãn bỏ ba lô xuống, đi tới cắm USB vào máy tính đa phương tiện, bấm bấm vài cái rồi nhanh chóng rút ra.
Khóe môi cong lên.
Hơn nửa tiếng sau, học sinh lần lượt đến lớp.
Tiết đầu tiên là phân tích phim truyền hình và điện ảnh.
8 giờ, giáo sư vào lớp đúng giờ, như thường lệ yêu cầu học sinh mở sách ra, ở trên bục giảng vô cùng say mê.
Giảng bài một lúc, giáo sư cầm cuốn sách trên tay đi đến máy chiếu đa phương tiện: “Cho nên, khi xem phim chúng ta phải ghi nhớ cảm xúc của nhân vật chính phát triển như thế nào. Bây giờ mọi người đều nhìn lên màn hình, tôi sẽ cho các bạn xem đoạn video ghi lại bộ phim....”
Vừa nói, vị giáo sư vừa cúi xuống và bật máy tính đa phương tiện lên.
Sau khi nhấp chuột một lúc, liền nhận ra có gì đó không đúng, "Chuyện gì vậy? Sao video của tôi lại không mở được?"
Bấm chuột liên tục, cô đang thắc mắc thì giây tiếp theo, một giọng nói đột nhiên vang lên từ màn hình lớn trên bảng đen, một đoạn video được phát: "Tô Tô, không phải cậu vẫn còn trách tớ đấy chứ....."
Giáo sư nhìn lên màn hình, sửng sốt.
Ngay cả các bạn học bên dưới cũng phải sửng sốt.
Hở?
Chuyện gì thế?
Mọi người bối rối nhìn video trên màn hình lớn, dần dần phản ứng lại.
Ôi trời... người trong video không phải là Lâm Nghiên Nghiên và Tô Vãn sao?
Mọi người đều thắc mắc, ngay sau đó họ liền thấy trên màn hình, Lâm nghiên nghiên kéo tô vãn, hai người ở đó tôi một câu cô một câu.
“Đây không phải là hôm qua.....chúng ta thi CET-4 và CET-6 sao.....” Có người đột nhiên kêu lên.
Mọi người ngớ cả ra, nhìn kĩ lại.
Quả nhiên, là phòng thi ngày hôm qua!
Có điều đây.......hình như là video camera giám sát?
Hơn nữa Lâm Nghiên Nghiên kéo Tô Vãn ngăn cản cô đi là làm cái gì vậy?
Tất cả mọi người đều đang thắc mắc, giây tiếp theo không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy Lâm Nghiên Nghiên lén nhét một tờ giấy vào túi áo của Tô Vãn.
Lại cắt đi một đoạn, Tô Vãn bị giám thị đưa ra khỏi phòng thi, trên tay cầm tờ giấy quen thuộc hỏi: “Tô Vãn, rốt cuộc em có gian lận không?”
Gian lận?
Nhìn thấy cảnh này, mọi người ngây cả người, lập tức nhớ lại bài thi hôm qua....
Tô Vãn... hình như bị bắt quả tang gian lận, sau đó bị đuổi ra khỏi phòng thi?
Ôi Vãi...
Hóa ra là bị Lâm Nghiên Nghiên gài?
Ngay lập tức phản ứng lại, mọi người quay sang bàn luận và Lâm Nghiên Nghiên và Tô Vãn, "... chuyện Tô Vãn gian lận hôm qua là do Lâm Nghiên Nghiên gài?"
"Má ơi...kinh thật... Lâm Nghiên Nghiên đã cố tình?"
“Đúng còn gì nữa, bọn họ không phải là bạn tốt sao, Lâm Nghiên Nghiên chơi kiểu này cũng ác quá đấy.....”
"Chậc chậc, đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Lâm Nghiên Nghiên quá mưu mô, còn hãm hại người ta......"
Trong nháy mắt, Lâm Nghiên Nghiên sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào đoạn video.
Đây là cái gì?
Đoạn video này là chuyện gì thế này?
Sao lại.....
“Không, đây là giả, người trong đó không phải tôi!” cô ta hét lên.
Trong chốc lát, ngay cả cô gái từng giúp Lâm Nghiên Nghiên làm bẽ mặt Tô Vãn cũng tái xanh cả mặt.
Khi nhớ lại những gì mình đã nói, cảm thấy vô cùng mất mặt, chỉ ước có thể nuốt hết lại.
"Tắt máy đi!" Cô ta hét lên, Lâm Nghiên Nghiên không thể chịu nổi nữa đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi lao về phía bục giảng.
Trong phòng học mọi người đang không ngừng bàn tán, trong lúc nhất thời, phòng học yên tĩnh bỗng ồn ào như cái chợ, giáo sư tức giận trực tiếp mắng Lâm Nghiên Nghiên, "Không có quy củ, ai cho em lên đây? Quay lại chỗ ngồi cho tôi!”
Lâm Nghiên Nghiên đứng giữa lối đi, ngớ người ra, đi cũng không được mà về cũng không xong.
Từ nhỏ đến giờ cô ta chưa bao giờ phải chịu ủy khuất lớn như vậy, lập tức bật khóc.
Đột nhiên lớp học trở nên ồn ào hơn.
Thấy vậy, Tô Vãn ở trong góc nhếch môi cười, một tay sờ sờ cằm.
Công sức chỉnh sửa video ngày hôm qua không phải vô ích.
Thậm chí đến khi tan học, mọi người vẫn còn bàn tán: "Đúng là không thể ngờ, lâm Nghiên Nghiên thường ngày nhìn có vẻ tốt bụng, không ngờ tâm tư lại sâu như vậy....”
“Tô Vãn đúng là có chút đáng thương, bị cô ta gài một trận.....”
"Mấy ngày trước tôi còn nói Tô Vãn đối xử tệ với Lâm Nghiên Nghiên, thủ đoạn của Lâm Nghiên Nghiên bẩn thỉu như vậy, nếu là tôi thì sớm đã nhịn không được mà cho cô ta một cái tát rồi."
Lâm Nghiên Nghiên vẫn đang tức giận nói chuyện với mấy nữ sinh: "Video đó là giả, chẳng lẽ mọi người còn không tin con người tớ sao?"
"Nghiên Nghiên... sao cô có thể lừa gạt bọn tôi như thế chứ..."
"Tớ không……"
Tô Vãn nhàn nhã đi ra khỏi phòng học.
Cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
.........
Cố Trạch Thần và Tần Mộ Bạch họp xong thì rời khỏi phòng họp, vốn đang định nói là đi đâu đó ăn cơm.
Nhưng không ngờ tới chỉ là một tin nhắn, Cố Trạch Thần liền bỏ lại một câu: "Tôi đi đây."
Quay người bỏ đi không chút thương tiếc.
"Lão đại, anh bỏ rơi chúng tôi vô tình như vậy sao?" Tần Mộ Bạch trầm giọng nói: "Nhất định lại là tiểu yêu tinh nhà đó..."
____ ____ ____