"Hai đứa tiếp tục.....tiếp tục đi ha...."
"Mẹ, mẹ kéo con làm gì? Con còn chưa nói xong."
"Cố Dung Dung!" Cố lão phu nhân hận sắt không thành thép, "Theo mẹ vào phòng."
"Mẹ, mẹ làm gì thế!"
Theo tiếng cửa đóng lại, lời nói tức giận của Cố Dung Dung biến mất, chỉ để lại một chiếc khăn tắm trên sàn.
Nhất thời, bầu không khí ngại ngùng chết chóc bao trùm hai người.
Tô Vãn: “........”
Cố Trạch Thần: “.......”
Trầm mặc một hồi lâu.
Tô Vãn quay đầu nhìn Cố Trạch Thần, đỏ mặt.
Sau đó giơ tay lên che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, che thật chặt.
“Thả, thả em xuống.” Giọng nói nghèn nghẹt.
Cái....cái tư thế này...xấu hổ quá đi mất!
Hai người vừa rồi quá trầm mê, không để ý đến những thứ khác.
Lúc này, Cố Trạch Thần đang ôm eo Tô Vãn, nhưng hai chân cô lại không biết từ khi nào quấn quanh eo người đàn ông, hai tay vòng qua cổ anh.
Không cần phải nói, cảnh tượng này hoàn toàn bị Cố lão phu nhân thấy hết rồi!!!
Hình tượng dịu dàng hiền huệ mà cô gìn giữ bao lâu nay đều bay sạch rồi!
Một lúc sau, người đàn ông mới phản ứng lại rồi đặt cô xuống.
Tô Vãn không khỏi ngẩng đầu nhìn đối phương, khuôn mặt không chút biểu tình như thế người vừa rồi không phải là anh vậy.
"......."
Đưa tay gãi gãi đầu, Tô Vãn im lặng một lát, ho khan hai tiếng, “Ừ, ừm, cái đó em về ngủ trước đây..…”
Cố Trạch Thần bình tĩnh nhìn cô, không nói cũng không gật đầu.
Tô Vãn: "....."
“Ngủ, ngủ ngon…” Sau khi lúng túng nói chúc ngủ ngon với người đàn ông, Tô Vãn xoay người chuẩn bị đi xuống lầu.
Nhưng không ngờ đi được hai bước thì cổ tay đã bị kéo lại.
"Có... có chuyện gì vậy?" Tô Vãn quay lại.
Cố Trạch Thần khẽ cau mày, tựa hồ có chút do dự, mở miệng nói: "Anh——"
Anh thực sự muốn hỏi cô, có phải là cô.... cuối cùng cũng.....
Nhưng suy nghĩ một lát, cuối cùng anh cũng buông tay ra, nói: “Không có gì, đi ngủ sớm đi.” Người đàn ông giơ tay xoa đầu cô gái, “Ngủ ngon.”
Tô Vãn: "???"
Muốn nói gì thì nói đi chứ? Lấp lửng nửa vời như thế ai mà chịu được.
Nhưng người đàn ông đã quay người đi mất rồi.
Bất lực quay về phòng.
Tô Vãn nằm trên giường nhưng không ngủ được.
Lăn qua lộn lại, trong đầu cô cứ hồi tưởng về nụ hôn vừa rồi, giống như một bộ phim.
Nó thật sự.....quá kí©h thí©ɧ.
.........
Một đêm mất ngủ, hậu quả là ngày hôm sau Tô Vãn đi xuống lầu với hai quầng thâm mắt.
“Vãn Vãn dậy rồi à, nhanh nhanh, xuống ăn cơm đi.”
Cố lão phu nhân dậy sớm, bây giờ đã gần ăn xong bữa sáng, có điều hình như tâm trạng đang rất tốt. Bà đặt cốc cà phê xuống, mỉm cười vẫy tay với Tô Vãn.
Tô Vãn liền phấn chấn nói: "Mẹ, chào buổi sáng."
Cô vô thức nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó.
"Trạch Thần sáng sớm đã tới ngoại ô rồi, nghe nói là đội có nhiệm vụ."
Lời nói của bà chạm đến tâm trí Tô Vãn, khiến cô suýt trượt chân ngã xuống cầu thang.
Tô Vãn vừa ăn sáng vừa nhìn vào ánh mắt "yêu thương" của lão thái thái.
Nuốt nước trái cây trong miệng, cô cẩn thận hỏi: "Mẹ, Dung Dung đâu?"
Cố phu nhân nheo mắt cười nói: “Đêm qua nó ngủ muộn, còn chưa dậy.”
Gật đầu, Tô Vãn không còn gì để nói tiếp tục nhai bánh mì.
Đột nhiên, "Hôm qua con và Trạch Thần không bị Dung Dung ảnh hưởng chứ?"
"phụt--"
Vô số mẩu bánh mì trong miệng phun ra, Tô Vãn bị nghẹn ho sặc sụa.
____ ____ ____