"Có đói không?"
Cố trạch thần giơ tay tóc cô gái, ánh mắt dịu dàng.
"Có hơi."
Tô Vãn đang nói chuyện với người đàn ông của mình, nhưng cô lại không ngờ cảnh tượng này bị người ta nhìn thấy.
"Này, đó là Tô Vãn phải không?"
".....Cậu xem đó có phải là Tô Vãn không?" Cô gái đang đi dừng lại, chạm vào cánh tay của Hàn Gia Tâm.
Vừa quay mặt lại, Hà Gia Tâm đã nhìn thấy Tô Vãn đang được người đàn ông cao lớn đẹp trai ôm nửa người trong lòng.
Hàn Gia Tâm hai mắt trừng lớn, cắn môi: "Đúng, là cô ta."
Bạn nữ đứng bên cạnh đột nhiên kêu lên: "Trời ơi, người đàn ông bên cạnh cô ta... Không phải là người mà cô ta bán thân đấy chứ?"
"Không phải Nghiên Nghiên nói Tô Vãn đã kết hôn rồi sao? Nhìn trang phục và khí chất của người đàn ông này, cảm giác không giống người giàu mới nổi....."
Hàn Gia Tâm cảm thấy ghen tị: "Nhất định là người mà cô ta bán thân!!"
Mọi người đang bàn luận, thì thấy Tô Vãn ngồi vào xe của người đàn ông.
Một cô gái cảm thán: "Tô Vãn đỉnh thật đấy, công khai show ân ái với trai bao, sợ rằng ai kia một đầu xanh xanh thảo nguyên rồi.”
........
Một đường này, Tô Vãn nhìn thấy trên môi Cố Trạch Thần nở nụ cười, giống như hoa xuân nở rộ.
Cô suýt thì chảy nước miếng.
Phải nói... mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt điển trai của chồng thì đều cảm thấy.....khiến người ta thèm nhỏ dãi a! !
Có điều cô cảm thấy rất thần kì.
Người đàn ông này rõ ràng bình thường rất nghiêm túc, hơn nữa sáng nay tâm tình cũng không tốt, nhưng bây giờ hình như rất vui vẻ? ?
"Buổi tối muốn ăn gì?" Cố Trạch Thần đang lái xe đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, Tô Vãn cong môi, “Ăn gì cũng được.”
Vừa nói, cô lại nghĩ tới gì đó, đột nhiên đưa tay chọc chọc vào eo người đàn ông, "Hay là... Về nhà em sẽ nấu cho anh ăn nhé?"
Nghĩ lại, hình như đã lâu rồi cô chưa nấu cơm cho anh.
Hơn nữa, sáng nay tâm trạng anh ấy không được tốt, cho nên.....
Ngón tay trên vô lăng của Cố Trạch Thần hơi khựng lại, anh không khỏi nghiêng đầu nhìn cô: "Không sao chứ?"
"Cái gì?"
“Em ở trường học nhiều như vậy, còn phải nấu cơm...sẽ mệt.”
Tô Vãn sửng sốt một lát, sau đó trong lòng mềm cả ra, anh lo lắng cho cô.
"Không sao đâu."
Tô Vãn mỉm cười nghiêng đầu, đặt tay lên vai người đàn ông: “Em muốn lấy lòng anh.”
Hơi giật mình, Cố Trạch Thần dường như không ngờ cô gái lại nói như vậy.
Phải mất một lúc anh mới phản ứng lại, "Lấy....lấy lòng anh?"
"Chứ sao."
Tô Vãn cười nói: “Bởi vì em muốn anh vui vẻ.”
Cả người hơi khựng lại, Cố Trạch Thần hơi ngớ người, đầu óc có hơi trống rỗng.
Lời nói của cô gái cứ lặp đi lặp lại như thể nút lặp lại đã được nhấn vậy.
Cô nói cô muốn anh được vui vẻ.
Trên mặt anh không có chút thay đổi nào, nhưng ngón tay cầm vô lăng của Cố Trạch Thần lại hơi run lên. Một lúc lâu sau, anh thấp giọng nói "Được".
Tô Vãn cười nói: "Vậy em phải suy nghĩ thật kỹ, tối nay sẽ ăn cái gì?"
Giọng nói vui vẻ của cô gái vang lên bên tai anh, khiến Cố Trạch Thần hơi cong môi.
Lần đầu tiên.
Trên thực tế, hôm nay là lần đầu tiên Cố Trạch Thần nhận được điện thoại của Tô Vãn.
Trước đây, Tô Vãn đều từ chối liên lạc với anh, mặc dù anh đã nói rất nhiều lần nếu có chuyên gì thì tìm anh, nhưng cô đều không để ý, đến cả điện thoại cũng không gọi.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với anh.
Cho nên anh.....cảm xúc cơ hơi mất kiểm soát.
Cộng thêm phản ứng của cô gái vào buổi sáng và trong khoảng thời gian này, trong đầu Cố Trạch Thần không khỏi nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Chẳng lẽ, Vãn Vãn thật sự muốn ở bên anh?
____ ____ ____