"Ể? Tô Vãn... cậu, cậu thật sự đến trường rồi!?"
Tô Vãn đứng ở lối đi, quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"......Kiều Lâm!?"
Cô gái có thân hình cao gầy ôm sách đi về phía cô: “Thật sự là cô, tớ còn tưởng mình nhìn lầm.”
Khóe mắt Tô Vãn có chút cay, cô rất quen thuộc với cô gái này.
Kiếp trước, Kiều Lâm là bạn cùng phòng của cô ở trường đại học, sống cùng ký túc xá vào năm nhất, nhưng sau đó cô kết hôn, chỉ sống ở kí túc xá một thời gian ngắn thì đã đi rồi.
Cô đã giúp đỡ mình rất nhiều, cũng là cô gái duy nhất sẵn sàng cho cô vay tiền khi cô gặp khó khăn.
"Không phải cậu nghỉ học vì bị bệnh à, sao lại đột nhiên đến đây? Đã khỏi bệnh chưa?”
Khóe miệng Tô Vãn giật giật, có chút xấu hổ.
Đây 100% là Cố Trạch Thần tìm người bịa lý do để cô xin nghỉ học!
"Tớ không sao rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm." Tô Vãn mỉm cười.
Hai người sánh vai nhau trò chuyện suốt chặng đường đến cửa lớp.
Trên thực tế, hầu hết mọi người đều không biết Tô Vãn đã kết hôn.
Cố Trạch Thần thân là thượng tướng, lẽ ra hôn lễ phải thật hoành tráng, nhưng dưới sự ép buộc mạnh mẽ của cô, đám cưới của hai người được tổ chức trong bí mật, bởi vậy chỉ có người thân mới biết chuyện họ là vợ chồng, đến tận bây giờ vẫn còn rất nhiều người cho rằng Cố Trạch Thần còn độc thân.
"Đến lớp rồi."
Theo Kiều Lâm đi vào phòng học quen thuộc, Tô Vãn không khỏi có chút thất thần.
Quay về rồi, cô thật sự đã quay về nơi này rồi.
Đến tận bây giờ, cô mới có chút cảm giác chân thực.
Khóe mắt cay cay.
Thật tốt, cô trở về rồi.
Nhưng giây tiếp theo, một tiếng hét vang lên trong lớp.
"Mẹ nó, Tô Vãn, cậu đến lớp rồi à? Không phải cậu bị bệnh nặng nằm liệt giường không thể cử động sao?"
Tô Vãn: "......"
Ai bịa ra cái lý do này vậy?
Những học sinh đang nằm dài trên bàn chơi điện thoại hoặc đọc sách đều ngước lên.
Cô còn chưa kịp chào hỏi, một cô gái đã mỉa mai nói: "Ấy, đây không phải là đại tiểu thư Tô gia sao? 5 ngày 3 bữa lại trốn học, còn chưa bị đuổi học nữa này."
"Cô ta mà cũng là đại tiểu thư á? Tô gia sắp phá sản rồi, có đại tiểu thư nào nghèo thế này à?"
Trong chốc lát, lớp học bỗng lặng ngắt như tờ.
Cô gái đó lại nói: "Hai ngày trước tôi nghe nói Tô gia để cô ta với....một nhà giàu mới nổi nào đó liên hôn, thật đúng là vì tiền cái gì cũng không cần nữa rồi, còn là xuất thân từ thư hương thế gia đấy."
"Không phải chứ, Tô gia không phải cũng có tiền lắm sao??"
Trong im lặng, có người hét lên.
"Đương nhiên là thật, đúng không Nghiên Nghiên." Cô gái chạm vào Lâm Nghiên Nghiên bên cạnh.
Khuôn mặt cứng đờ, Lâm Nghiên Nghiên gượng cười "ừm" một tiếng, giọng nói nhỏ gần như không nghe được.
Con nhỏ chết tiệt này gây sự với Tô Vãn làm gì?
Chị họ của cô ta còn chưa câu được Cố Trạch Thần, chưa vào được Cố gia, bây giờ cô ta chưa thể lật mặt với Tô Vãn được.
“Cô nói đến cái này, tôi mới nhớ tới ngày hôm kia, Tô gia đến cầu xin hợp tác, hình như bị cha tôi từ chối rồi.” Lúc này, một nam sinh đột nhiên nói.
Mọi người lập tức hướng mắt về Tô Vãn, bắt đầu thì thầm bàn tán.
Khóe mắt Tô Vân giật giật.
Nếu Cố Trạch Thần biết người khác nói anh là nhà giàu mới nổi.....Không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào?
Bên tai xì xầm tiếng bàn tán.
Tô Vãn dùng mông đoán đoán cũng biết bọn họ đang thảo luận cái gì.
"Tô Vãn..." Ngay cả Kiều Lâm cũng nhìn cô với ánh mắt đồng tình.
Tô Vãn: "......"
Sao đột nhiên lại khó chịu thế nhỉ?
Cô Nheo mắt, bỗng nhấc chân bước từng bước về phía cô gái vừa gây sự với cô trước ánh mắt của mọi người.
“Làm sao, cô muốn làm gì?” cô gái khıêυ khí©h
Nhìn khuôn mặt trước mắt, Tô Vãn đột nhiên cảm thấy có chút quen.
Cô chợt nhớ ra.
Ôi trời! Đây không phải là người đó à?
Một trong những người theo đuổi Đường An Dương ở kiếp trước, hình như tên là... Hàn Gia Tâm?
____ ____ ____