Chương 14: Đến trường

Nhìn chằm chằm cô gái hồi lâu, trong lòng Cố Trạch Thần mềm ra, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Tôi đưa em đến trường."

Tô Vãn mím môi mỉm cười, sau đó nắm tay người đàn ông.

Lúc này, má Lưu có chút lo lắng bước tới chỗ Tô Vãn, như thể bà có điều gì muốn nói nhưng lại nói không được.

“Mà Lưu, đừng lo.” Cô biết bà đang lo lắng điều gì.

Đi ra ngoài, hai người im lặng suốt đường đi.

Lái xe, tâm tình của người đàn ông vẫn có chút thấp thỏm.

Tô Vãn muốn nói với anh rằng kiếp này cô sẽ không bao giờ rời đi, nhưng cô biết tình hình này không thể thay đổi trong thời gian ngắn mà chỉ có thể từ từ làm.

......

Khi đến trường, Tô Vãn đang định xuống xe thì bị người đàn ông tóm lấy cổ tay.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy eo mình thắt lại, một đôi tay vòng qua ôm lấy cô.

Khí chất đặc biệt của người đàn ông bao trùm lấy cô , khoảnh giây tiếp theo, Tô Vãn đã bị anh ôm vào lòng.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo một chút thăm dò và cảnh giác: "Vãn Vãn, đừng ghét tôi, những lời tôi vừa nói không có ý gì khác, em đừng nghĩ nhiều..."

Cố Trạch Trần chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, đắng ở đầu lưỡi, anh không biết phải diễn tả thế nào.

Chỉ vì anh quá hiểu cô, nên anh sợ cô sẽ lại nói dối anh và rời xa anh.

Điều anh sợ nhất là không thể nhìn thấy cô.

Tô Vãn sửng sốt.

Dưới ánh mắt ngơ ngác của người đàn ông, cô xoay người ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng nói: "Cố Trạch Thần, em đã nói với anh chưa nhỉ, em chưa bao giờ ghét anh."

........

Cho đến khi Cố Trạch Thần lái xe tới văn phòng quân khu, anh vẫn còn ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Anh dùng ngón tay chạm vào má mình, hương thơm ngọt ngào của cô gái dường như vẫn còn đọng lại trên đó.

Đúng lúc này, Giang Châu mở cửa văn phòng, nhìn thấy Cố Trạch Thần ngồi ở đó bất động.

Đột nhiên hậu môn căng lên, anh cẩn thận xoa xoa, trên mặt nở nụ cười: "Lão đại——"

Cố Trạch Thần cau mày, liếc đối phương một cái.

"Lão đại....." anh khóc lóc nhận sai, nhưng Cố Trạch Thần lại ném một chồng văn kiện đến trước mắt anh.

“Nói đi.”

“Gì cơ?” Giang Châu có hơi ngây ra.

Cố Trạch Thần cau mày: "Báo cáo nội dung cuộc họp tối qua."

Hôm qua quả thực có một cuộc họp, nhưng anh không đi mà ở nhà với Tô Vãn.

"À, ồ." Giang Xuyên sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu.

Nói gần nửa tiếng, Giang Xuyên khô cả miệng, hỏi: "Lão đại, nhiệm vụ này để ai xử lý?"

Nhiệm vụ được giao lần này khá rắc rối, đoán chừng cũng rất tốn công.

"Tần Mộ Bạch đâu?"

“Tuần này lãnh đạo nước Z sẽ đến bàn chuyện, tối qua Tần Mộ Bạch được gọi qua làm vệ sĩ.”

Cố Trạch Thần trầm tư, nói: "Dạo này cậu không có việc gì làm nhỉ?"

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Giang Châu lập tức cảm thấy mình sắp gặp chuyện.

"Chỉ vừa mới bận xong thôi, tôi——"

“Vậy cậu thu dọn rồi ngày mai xuất phát.”

Giang Châu muốn khóc không ra nước mắt, "Lão đại......"

Cố Trạch Thần không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Ra ngoài nhớ đóng cửa."

Giang Châu: “........”

Anh đã tạo nghiệp gì cơ chứ.

.......

Học viện Điện ảnh Hoàng gia.

Ở nước W, trường dạy điện ảnh biểu diễn tốt nhất.

Đây là ngôi trường mà Tô Vãn đang theo học.

Thực tế, những người có thể vào học ở đây, gia cảnh không phú cũng quý.

Tô Vãn đã phải nỗ lực rất nhiều mới vào được ngôi trường này.

Mặc dù Tô Vãn nói bảo cứ để hai vệ sĩ đi theo để trấn an người đàn ông đó, nhưng... may mà Cố Trạch Thần cuối cùng đã không làm như vậy, nếu không phía sau cứ có người đi theo, cô sẽ ngại chết mất.

____ ____ ____