Có điều, nếu không có cuộc gọi của Lâm Nghiên Nghiên, cô cũng suýt thì quên mất một điều quan trọng, đó là đi học!
Tô Vãn nheo mắt.
Mới trùng sinh được mấy ngày mà có quá nhiều chuyện lung tung rối loạn, làm cô quên mất mình vẫn còn là sinh viên năm thứ hai của Học viện Điện ảnh Hoàng gia.
Kiếp trước vì luôn bận tâm làm loạn với Cố Trạch Thần, cô thường xuyên bỏ nhà ra đi, việc học ở trường cũng loạn cào cào cả lên, khi bỏ trốn cùng Đường An Dương cô thậm chí còn không lấy được bằng đại học.
Mà không có sự ủng hộ của Cố gia, cô đương nhiên phải chịu nhiều khổ sở, cũng bị nhiều người coi thường.
Cau mày, Tô Vãn nắm chặt điện thoại.
Phải.
Kiếp này cô không thể lặp lại sai lầm, phải hoàn thành việc học ở học viện.
Ít nhất, cô không thể để Cố Trạch Thần bị người khác chỉ trích vì bản thân, cô phải nỗ lực từng chút một để trở nên hoàn hảo hơn.
…..
Vệ sinh cá nhân xong, Tô Vãn đi xuống lầu, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc trong phòng khách.
Nghĩ đến chuyện tối qua, Tô Vãn không tự chủ được mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Cơ thể anh cứng đờ, tờ báo trong tay Cố Trạch Thần khẽ run, anh cụp mắt xuống như muốn che giấu điều gì đó, nhàn nhạt nói: "Chào buổi sáng."
Khóe môi Tô Vãn cong lên, cô đương nhiên không để ý đến sắc đỏ hiếm thấy trên mặt người đàn ông.
Chắc chắn đang nhớ lại chuyện gì đó khó tả tối qua.
"Ahem... Em hơi đói rồi." Cô mỉm cười bước tới chỗ người đàn ông, cầm lấy tờ báo từ tay anh.
Không còn tờ báo, người đàn ông thường ngày điềm tĩnh và chững chạc ngơ ngác quay mặt đi, “…Tôi đã nhờ má Lưu làm món trứng tráng thịt xông khói mà em thích rồi.”
Nhìn xung quanh và nói về nó.
Cong môi.
Ngay giây sau, Tô Vãn đột nhiên nắm lấy tay người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Ăn sáng cùng em được không?”
Người đàn ông hơi khựng lại, giây sau liền gật đầu, "Được."
Tô Vãn mỉm cười.
Bữa sáng là món trứng tráng thịt xông khói và sữa đậu nành yêu thích của cô.
Hiếm khi hai người cùng nhau ăn cơm, cảnh tượng này lại khiến má Lưu vui mừng.
Xem ra phu nhân không ly hôn nữa rồi!
Tô Vãn nhấp một ngụm sữa đậu nành, liếc nhìn người đàn ông khó hiểu ở đối diện, cô không khỏi nghĩ tới mọi chuyện xảy ra tối qua, làm sao một người đàn ông cuồng nhiệt trên giường như vậy bây giờ lại có thể bình tĩnh đến thế.
Hoàn toàn là hai người khác nhau?
Cô không khỏi nheo mắt, hắng giọng: "Ông xã, tối qua anh ngủ có ngon không?"
“Khụ........” Cố Trạch Thần đang uống cà phê, nghe vậy thì suýt nữa phun ra.
Sau khi lấy ra mấy tờ giấy lau khóe môi, người đàn ông có hơi luống cuống, "Cũng tạm."
Tô Vãn thấy vậy suýt chút nữa đã bật cười. Cô uống thêm một ngụm sữa đậu nành nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông hoàn hảo như thế, lại đối tốt với cô.
Kiếp trước làm sao mà cô lại mù mắt, cứ phải chung sống với tên cặn bã đó?
Sau bữa sáng, lúc Cố Trạch Thần đang định ra ngoài, Tô Vãn mặc áo khoác vào, đi theo anh, "Đợi chút, em cũng muốn ra ngoài."
Vừa nghe được lời này, người đàn ông hơi giật mình: "Ra ngoài? Em đi đâu vậy!?"
"Đi học ấy, cũng lâu rồi em không đến lớp."
Liên tục không đi học, cho dù là giáo sư đại học cũng sẽ ý kiến.
Không nói đến học sinh ưu tú, kiếp này cô phải hoàn thành khóa học, lấy bằng tốt nghiệp.
Cúi xuống thay giày, cô định nói: “Đưa em đi” nhưng không ngờ ngẩng đầu lên thì đã thấy sắc mặt Cố Trạch Thần đã hoàn toàn tối sầm.
"Vãn Vãn, em... vẫn còn muốn trốn thoát khỏi tôi sao?"
Gần như từng câu từng chữ, khi Cố Trạch Thần nói ra, trái tim anh như bị thiêu đốt, đau đớn gần như nghẹt thở.
Ba tháng trước, cô còn nói với anh cô sẽ ngoan ngoãn đi học, không ly hôn nữa.
Anh tin cô.
Không ngờ vừa chớp mắt cô liền mua vé máy bay bay ra nước ngoài.
Nếu như không phải là đặc biệt lưu tâm, ba tháng trước, rất có khả năng cả đời này anh cũng sẽ không tìm được cô nữa.
____ ____ ____