Hoa Nhi, nàng ăn đồ của ta này
Bắc Đường Uyên gắp miếng cá vào bát của nàng, Họa Tử Nguyệt nhìn một lượt mấy món kia, trên bàn toàn là cá với cá.
- Ngươi định làm một đại tiệc cá à?
- Hoa Nhi thích ăn cá, ngươi không ăn thì thôi
Quân Hoa liếc hai người, đôi đũa gắp lấy miếng cá bỏ vào miệng.
- Các người cho ta ăn món gì vậy, khó ăn quá
- Khó ăn sao, món này là lúc sáng ta tự tay làm đấy
Trong miệng toàn là vị chua, món cá của hắn không biết cho vào bao nhiêu là giấm nữa.
- Để ta thử xem nào
Họa Tử Nguyệt gắp thử một miếng cho vào miệng, khó ăn tới nổi hắn muốn phun ra ngoài.
- Không được phun ra
Bắc Đường Uyên đưa tay chặn miệng hắn, Họa Tử Nguyệt phun không được nuốt không xong.
Hắn đánh một phát khiến Họa Tử Nguyệt nuốt toàn bộ vào bụng, gương mặt khó coi như nuốt phải ruồi.
- Bắc Đường Uyên, ngươi muốn gây sự có đúng không?
- Ngươi nói xem
- Hai người thôi đi, để ta yên một chút không được sao?
Yên ổn không bao lâu lại bắt đầu bùng nổ rồi, Quân Hoa chán nản chẳng muốn nói.
- Không được, Hoa Hoa, là Bắc Đường Uyên kiếm chuyện với ta trước
- Hai người cứ ở đây từ từ nói chuyện, ta đi tản bộ một lúc
Nàng đứng dậy dẫn theo Cửu Ngọc ra bờ hồ tản bộ, ngày nào bọn họ cũng làm ầm ĩ bên tai nàng thật phiền.
Hai người kia cứ giống như không muốn để nàng yên vậy, nàng đi bọn họ cũng kéo nhau ra bờ hồ.
- Xích Ân, lát nữa ngươi lựa chọn đúng thời cơ rồi ra tay đấy
- Vâng, thuộc hạ lần này sẽ không làm hỏng chuyện nữa
Chủ tớ Họa Tử Nguyệt thì thầm to nhỏ, vừa nghe là biết đang bày trò rồi.
- Bắc Đường Uyên, ngươi lại đây một lát đi
Hắn gọi Bắc Đường Uyên, Bắc Đường Uyên vẻ mặt nghi ngờ, sao hắn lại có cảm giác đây là một cái bẫy.
- Lại đó làm gì?
- Thì lại đây đi, ta có thể làm gì ngươi sao?
Bắc Đường Uyên nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn quyết định là đứng yên ở đó, con người Họa Tử Nguyệt gian xảo như vậy, không chừng là kế để hại hắn đây.
- Ngươi đừng lừa ta, ta không mắc mưu đâu
- Ngươi khẳng định không bước tới
- Ta không bước tới thì sao nào
- Ngươi không đi vậy ta đi là được
Họa Tử Nguyệt đi đến chỗ hắn, đến gần lại quay sang nhảy xuống hồ.
- Bắc Đường tướng quân, người sao có thể đẩy chủ nhân nhà ta xuống hồ như vậy, người thừa biết ngài ấy không biết bơi mà!
Xích Ân trợn mắt mà nói dối, hắn còn sợ nàng không nghe thấy mà dùng thêm nội lực làm cho giọng rất lớn.
Họa Tử Nguyệt chới với giữa hồ, Quân Hoa nghe thấy đi đến xem thử, nàng làm sao không biết là do Hoạ Tử Nguyệt bày trò.
Quân Hoa đau đầu, nàng xem bọn nam nhân này sao lại giống như mấy nữ nhân trong hậu viện bày kế hãm hại nhau để tranh sủng.
- Xích Ân, ngươi còn đứng đó là chủ nhân nhà ngươi chết chắc đấy
Bắc Đường Uyên có lòng tốt nhắc nhở Xích Ân, Họa Tử Nguyệt ở dưới nước nãy giờ chắc bụng cũng no luôn rồi nhỉ.
Dám dùng khổ nhục kế với hắn, kết quả lại khiến mình thân tàn ma dại, đáng đời mà!
- Ta.... ta
- Ngươi còn đứng đó ta ta cái gì nữa
Họa Tử Nguyệt cố ngoi lên rồi lại ngụp xuống, hắn thề lần sau sẽ không chơi ngu như vậy nữa.
- Chủ nhân, thuộc hạ... không biết bơi
Nếu hiện tại không trong tình huống sống dở chết dở, hắn thật muốn đánh cho tên thuộc hạ này của mình một trận ra hồn, không biết bơi thì ban đầu nên nói sớm chứ.
- Hoàng thượng ta đến cứu người a!
Tô Nguyệt Nhi tình cờ đi dạo gần đấy nghe tiếng Xích Ân hét, lòng thầm kêu ông trời đang cho nàng ta cơ hội.
Nữ nhân ngu ngốc nhảy xuống nước ý đồ cứu Họa Tử Nguyệt, hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng nắm lấy Tô Nguyệt Nhi.
Sức nàng ta sao làm lại một nam nhân như Họa Tử Nguyệt, Tô Nguyệt Nhi bị hắn kéo, mấy lần bị nhấn đầu xuống nước.
Ban đầu là ý muốn cứu người lập công bây giờ lại thành ra là kéo nhau chết chung, cả hai dưới nước quẫy đạp lung tung một lúc thì được gia đinh kéo lên bờ.
- Thật thảm a!
Bắc Đường Uyên không chừa cho Họa Tử Nguyệt chút mặt mũi nào mà phá lên cười, Họa Tử Nguyệt suýt chút đi gặp lão Hà Bá bị Bắc Đường Uyên cười nhạo trong bụng tức giận nhưng chẳng còn hơi sức để cãi lại.
Về phần Tô Nguyệt Nhi chẳng ai để tâm đến nàng ta, mấy gia đinh có ý tốt khiêng nàng ta về viện rồi đặt ở trước cửa, ban đầu không tính toán mà nhảy xuống thì làm sao lại thảm đến vậy.
- Chủ nhân, hình như chẳng có tí tác dụng nào cả, sớm biết đã không chơi ngu vậy rồi
Xích Ân cùng với mấy gia đinh khiêng Họa Tử Nguyệt về viện, bây giờ ai kia mặt mày còn tái mét ngồi quấn chăn trên giường.
- Ngươi còn dám nói, chẳng phải tại ngươi cả sao
- Sao lại thành lỗi của thuộc hạ
- Không lẽ là lỗi của ta sao
- Thì sự thật chính là thế mà
Họa Tử Nguyệt trừng Xích Ân, hắn liền ngoan ngoãn lập tức ngậm miệng lại, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Bắc Đường Uyên theo đó đi vào.
- Sao rồi, nhìn ngươi có vẻ không ổn cho lắm
- Đa tạ đã quan tâm, ta bây giờ chẳng có chút nào là không ổn cả
- Vậy thì tốt, ta còn tưởng ngươi phải nằm trên giường tận mấy hôm đấy chứ
Bắc Đường Uyên mở miệng ra là khıêυ khí©h mà trên mặt lại có thể bày ra quan tâm, Họa Tử Nguyệt thật muốn xông đến xé nát bản mặt giả tạo của hắn nhưng mà lực bất tòng tâm.
- Ngươi đừng đắc ý quá sớm, không phải ngươi đã quên thân phận của nàng rồi chứ
- Thân phận của nàng chính là phu nhân của ta
- Ngươi có thể tự lừa mình dối người nhưng một khi nàng nhớ lại tất cả, ngươi nghĩ nàng sẽ ở lại bên cạnh ngươi không?
- Chuyện đó không phiền ngươi để tâm
- Nhưng ta là vị hôn phu của nàng
- Ngươi trước đó đã từ hôn rồi, không được tính là vị hôn phu của nàng nữa
Dù cho dùng thân phận Họa Tử Nguyệt hay là Ti Nguyệt, hắn cũng phải cướp nàng từ tay Bắc Đường Uyên cho bằng được.
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng Bắc Đường Uyên lại không chắc chắn nàng khi nhớ ra sẽ còn muốn ở lại bên cạnh hắn hay không.
Đó là điều mà lâu nay hắn đặt nặng ở trong lòng, bây giờ lại bị Họa Tử Nguyệt lấy ra làm lí do, hắn phải làm sao mới tốt đây?
Trong phòng một khoảng căng thẳng kéo dài, bầu không khí trầm lặng đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
- Cho dù ta không phải là vị hôn phu của nàng nữa thì sao? Hai người từ lúc bắt đầu đã là sai rồi!
Dừng một lúc Họa Tử Nguyệt tiếp tục, còn Bắc Đường Uyên chỉ có thể im lặng, hắn không biết nên nói gì vào lúc này.
- Bắc Đường Uyên, ngươi buông tha nàng đi, đừng tưởng chỉ có mình ngươi mới đem lại hạnh phúc cho nàng
- Ta sẽ không buông tay nàng, trừ phi nàng không cần ta nữa
Bắc Đường Uyên bỏ lại câu đó rồi rời khỏi phòng, yêu một người là sai sao?
Hắn chỉ là muốn bên cạnh nàng, cho nàng một gia đình mà lúc trước nàng ao ước, như vậy cũng là sai sao?
Tâm trạng hắn nặng nề đi về Đông Viện, cả ngày nhốt mình ở trong phòng không chịu gặp ai.
- Họa Tử Nguyệt, có phải ngươi đã nói gì chọc giận huynh ấy rồi không?
- Ta chỉ là nói sự thật thôi, hắn không chấp nhận nên tự nhốt mình trong phòng, liên quan gì đến ta
- Ngươi...
- Hoa Hoa à, những chuyện trước kia nàng đã quên đi, một khi nàng nhớ lại nàng có chắc sẽ không hận hắn hay không
- Ngươi nói vậy là sao?
- Nàng và hắn vốn dĩ là kẻ thù, nàng không thể ở bên hắn
- Ta không tin, ngươi đừng giở trò lừa gạt ta
Nàng làm sao có thể tin những lời hắn nói là sự thật, trong lòng một mực bảo rằng hắn chỉ đang nói vậy để nàng hiểu lầm Bắc Đường Uyên thôi.
Nhưng nàng thật sự có thể lừa mình dối người được bao lâu, nàng làm sao biết được đoạn kí ức kia của nàng là gì.
- Bắc Đường Uyên giấu giếm nàng thì nàng lại tin tưởng, còn ta nói sự thật thì nàng lại cho rằng ta đang ly gián hai người
- Nàng coi thường ta đến như vậy sao? Nàng cho rằng ta là người thích đổi trắng thay đen như vậy có đúng không?
- Ta... không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi đi
Nàng không biết nói gì hơn, thời khắc này giữ im lặng có lẽ là cách tốt nhất.