Ta muốn đi theo ngươi
Đã đến ngày khởi hành đến biên quan, binh lính đều đã tập trung ở ngoài thành chỉ đợi lệnh của hắn.
- Lần này thì không được, chiến trường rất nguy hiểm, nàng ở lại trong phủ đợi ta đi
Lần trước ở Xuyên Châu bị ám sát, hắn không thể để nàng đi theo hắn gặp nguy hiểm lần nữa, chiến trường ác liệt, đến hắn còn không chắc mình có thể lành lặn trở về.
- Bởi vì nguy hiểm nên ta mới phải đi theo ngươi
- Ta nói không được là không được, nàng trong phủ bình an ta mới yên tâm đánh trận, đừng lo lắng cho ta
- Nhưng mà...
Nàng không yên tâm để hắn một mình xông pha ngoài chiến trường, nhưng mà ý hắn như vậy nàng chỉ đành tôn trọng thôi.
- Được rồi, không còn sớm nữa, ta xuất phát đây
- Ừm, cẩn thận
- Ta biết rồi, nàng ở trong phủ cũng phải cẩn thận
Bắc Đường Uyên leo lên lưng ngựa, nàng nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần một lúc sau mới trở vào phủ.
- Ây da, ai đó bị bỏ lại rồi nhỉ?
Tô Nguyệt Nhi nãy giờ đứng ở một góc, nàng ta còn chưa có cơ hội nói chuyện với hắn thì hắn đã đi mất rồi.
Hết lần này đến lần khác bị Bắc Đường Uyên làm lơ, nàng ta làm sao nuốt nổi cục tức này, mà người khiến hắn lơ nàng ta chính là nàng, có cơ hội dĩ nhiên là kiếm chuyện với nàng rồi.
- Cửu Ngọc, Cửu Như, chúng ta vào phủ thôi, dạo này nhiều chó điên quá, ta sợ lát nữa hai người bị thương mất
- Dạ tiểu thư
Hai nha hoàn cười trộm đi theo sau nàng vào phủ, Tô Nguyệt Nhi biết nàng đang ám chỉ mình nên tức điên lên.
- Đứng lại đó cho ta, ngươi nói ai là chó điên hả?
Nàng ta đuổi theo gây sự với nàng cho bằng được, Quân Hoa chẳng thèm quay lại nhìn lấy nàng ta một cái mà chỉ lạnh nhạt mở lời.
- Ngươi về viện tự nghĩ thử xem
- Ngươi... ngươi...
- Ta thì làm sao, ngươi lo cho mình đi, không có gia giáo
- Ngươi dám mắng ta?
Tô Nguyệt Nhi như bị ăn trúng thuốc nổ, từ nhỏ đến lớn nàng ta còn chưa bị mắng đến như thế đâu.
Trái với bộ dạng sắp bùng nổ của nàng ta, Quân Hoa luôn là dám vẻ thanh lãnh, đạm mạc thường ngày.
- Tại sao ta lại không dám, sau này tốt nhất ngươi nên an phận sống, nếu dám đánh chủ ý lên người ta thì đừng trách
Nàng dẫn theo Cửu Ngọc và Cửu Như trở về Xuân Viện, trước khi đi còn bỏ lại cho nàng ta một câu, là lời khuyên cũng là lời cảnh cáo.
- Hừ, tức chết ta mà, ngươi đợi đó
Ánh mắt Tô Nguyệt Nhi lóe lên tia độc ác, lần này hắn không có trong phủ, để xem nàng làm sao sống tốt đây.
Một ngày đã trôi qua, bóng đêm bao trùm cũng là lúc những âm mưu được bày ra. Bóng người có phần nhỏ nhắn được tấm áo choàng bao lấy không thấy được dung mạo.
Nhìn có vẻ giống với dáng của một nữ tử, nàng ta lén lén lút lút đi ra từ cửa sau của phủ tướng quân.
" Cốc, cốc, cốc"
- Vào đi
Tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, chỉ thấy thân ảnh vừa nãy đi vào, nàng ta bỏ mũ trùm đầu xuống để lộ rõ gương mặt.
- Tô Nguyệt Nhi, ngươi đến trễ
- Trễ một chút thôi mà, phủ tướng quân hiện tại canh gác nghiêm ngặt, ta muốn lẻn ra cũng khó
- Thôi bỏ đi, ngươi hẹn lão phu ra đây có phải đã phát hiện cái gì mới
Tiêu Ánh nhấp một ngụm trà, nữ nhân này sáng hôm nay cho người đưa thư hẹn ông ta ra không biết là có chuyện gì.
- Ta muốn ông giúp ta loại trừ nữ nhân bên cạnh Bắc Đường Uyên, có như vậy ta mới có thể tiếp cận hắn
- Bảo ta diệt trừ nữ nhân kia? Không lẽ ngươi vẫn còn ý niệm với hắn sao?
- Không phải, có ả ta, ta không thể tiếp cận Bắc Đường Uyên thôi
Nếu không phải xung quanh Xuân Viện của nàng có rất nhiều người canh giữ thì nàng ta đã trực tiếp thuê sát thủ lấy mạng nàng rồi.
- Ngươi nói xem, chỉ là một nữ nhân, ngươi còn không xử lý được sao?
- Xung quanh viện của nàng ta, Bắc Đường Uyên đã cho người canh gác nghiêm ngặt, muốn xử lý nàng ta đâu phải chuyện dễ
- Theo ngươi nghĩ trong lòng Bắc Đường Uyên, nàng ta có phân lượng bao nhiêu?
Tiêu Ánh nheo mắt hỏi Tô Nguyệt Nhi, nếu như ra tay trên người hắn không được vậy thì bắt đầu từ những người bên cạnh hắn.
- Ta không biết, ngày nào hắn cũng đến tìm nàng ta còn làm mọi cách để khiến nàng ta vui
Khóe miệng ông ta kéo thành một đường cong, đôi mắt ánh lên sự tính toán.
" Theo ta biết về con người hắn, hắn ngoài mặt tuy hòa nhã nhưng không gần nữ sắc, nay lại đối với nữ nhân đó như vậy.
Bắc Đường Uyên ơi Bắc Đường Uyên, không ngờ có ngày để ta tìm được nhược điểm của ngươi"
- Ông nói gì đi chứ, ta còn phải tranh thủ hồi phủ, bọn họ phát hiện là ta tiêu đời
- Ta có cách này, ngươi lại gần đây
Hai người to nhỏ trong phòng, một lúc sau Tô Nguyệt Nhi mang lại áo choàng lên rồi âm thầm về phủ.
Nàng ta cứ tưởng bản thân một đường rời phủ thần không biết quỷ không hay mà không ngờ tới được mọi hành động của nàng ta đều bị nữ tử bạch y âm thầm theo dõi chứng kiến tất cả.
...----------------...
Nơi biên quan một vùng rộng lớn, điều kiện gian khổ nhưng vẫn không cản được bước chân của những vị anh hùng muốn bảo vệ quê hương.
Tiếng vó ngựa không dứt, cát bụi bị cuốn bay mù mịt, dẫn đầu đoàn quân là một nam tử trong bộ chiến bào nhìn vô cùng oai phong.
Vị thư sinh công tử bây giờ đã thay đổi, tay cầm kiếm Ngọc Lịch dẫn đầu ba vạn binh mã anh dũng xông pha vào nơi chiến trường.
- Gϊếŧ...
Lưỡi kiếm sắc nhọn tưới đẫm máu tươi, chiến trường một mảnh chết chóc bao trùm, thi thể ngổn ngang.
Để giành được một tấc đất, một tòa thành không phải là chuyện dễ, biết bao người đến nơi chiến trường này mà một đi không về.
Bắc Đường Uyên ngồi trên lưng ngựa nhìn thi thể ngổn ngang, hắn không phải là một người tàn nhẫn máu lạnh nhưng vì thái bình của muôn dân mà buộc phải tay dính máu tươi.
- Chôn cất cho tất cả bọn họ đi
Hắn ra lệnh cho những binh sĩ kia, chỉ là một trận đánh nhỏ mở màn, tiếp theo sau e rằng sẽ còn có nhiều người thương vong.
Hắn thật chán ghét cảnh chiến tranh này, hắn một lòng chỉ muốn thiên hạ thái bình, cùng người hắn yêu thương ở cạnh nhau đến bạc đầu răng long.
Nhưng trọng trách trên vai, hắn bỏ được sao? Hoàng đế hai nước đều vì lòng riêng mà hi sinh biết bao người để đổi lại cho bọn họ quyền lực, những thứ danh lợi hư ảo kia.
Vó ngựa giẫm lên nền cát chậm rãi đi về phía doanh trại, lúc trước hắn chẳng có gì phải bận tâm, bây giờ đã có nàng trong phủ đợi hắn trở về.
Thế nhưng bao nhiêu thứ bủa vây lấy hắn, danh lợi, quyền lực gì đó hắn không hề muốn nhưng lại bị kéo vào chốn nước đυ.c không thấy đáy kia.
Trải qua một trận đánh nhỏ thôi nhưng trong lòng Bắc Đường Uyên lại ngổn ngang, hắn sợ sự sinh ly tử biệt, sợ sẽ không thể quay trở về gặp nàng, sợ nàng sẽ đau lòng, sợ nàng một mình cô đơn.
" Haiz, từ lúc nào mà ta lại trở thành con người đa sầu đa cảm như vậy"
Hắn lắc đầu thở dài, hắn tuy ở chiến trường nhưng lòng hắn lại đặt ở trên người một nữ tử nơi kinh thành mất rồi.
" Không biết giờ nàng ấy làm gì, có ổn không, có... nhớ ta không "
- Tướng quân, người đã trở về
- Ừm
Cửu Lạc tiến đến đi theo bên cạnh Bắc Đường Uyên, hôm nay hắn tự mình dẫn binh ra trận để tăng sĩ khí, trận đầu cũng rất quan trọng, Cửu Lạc được hắn cho ở lại doanh trại canh chừng.
- Ở kinh thành ổn không?
- Vẫn ổn, Quân Hoa tiểu thư còn gửi cho người bức thư, thuộc hạ để trong lều của người
Nghe hắn hỏi vậy Cửu Lạc hiểu tướng quân nhà hắn đang hỏi đến ai.
Vị tướng quân đa sầu đa cảm nào đó vừa nghe người trong lòng gửi thư đến liền trở về lều.
Bộ dạng thong thả nhưng chỉ trong lòng hắn biết rõ là hắn gấp đến cỡ nào, còn có chút hồi hộp không biết nàng viết gì cho hắn.
" Aiz, tướng quân, người không cần giả bộ, thuộc hạ biết người rất gấp mà"
Cửu Lạc thầm nghĩ trong lòng, mấy ngày nay tướng quân nhà hắn suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đây không phải tương tư thì là gì nữa?