Nhất bái thiên địa
- Nhị bái cao đường
- Phu thê giao bái
Hai người cùng nhau bái đường trong tiếng chúc phúc của mọi người, đây là lần thứ hai nàng trong bộ hỷ phục này.
Quân Hoa trong lòng ngổn ngang đủ loại tư vị, đây là bị làm sao đây?
- Đưa vào động phòng
- Khoan đã!
Tiêu Ánh đột nhiên dẫn binh xông vào, binh lính bao vây lấy lễ đường, mọi người hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
- Kẻ không liên quan cút hết cho ta!
Ông ta quát, khách đến tham dự hôn lễ không hiểu chuyện gì xảy ra mà hoảng sợ kéo về chỉ còn lại người trong phủ tướng quân.
- Tiêu thừa tướng, đây là có ý gì?
- Ý gì? Là hoàng thượng bảo ta đến tặng quà mừng cho ngươi đấy!
Bắc Đường Uyên kéo nàng ra sau lưng hắn, một mực bảo vệ cho nàng. Tiêu Ánh dẫn quân đến đây e là có chuyện xảy ra, nàng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
- Quà mừng của hoàng thượng là cho binh lính bao vây phủ tướng quân của ta sao?
- Thôi vậy, ta lười nói với ngươi rồi, người đâu, Bắc Đường tướng quân cấu kết Hoa Hạ ý đồ mưu phản, tước bỏ phong hiệu tướng quân, gϊếŧ tại chỗ
- Dạ
Đám binh lính ai nấy đều cầm gươm giáo hướng về phía hắn. Bắc Đường Uyên đẩy nàng ra xa, một mình đối kháng với bọn chúng.
Binh lính rất đông nhưng chỉ có mình hắn chống đỡ, Cửu Lạc không biết đã đi đâu, người trong phủ cũng không ai giúp được gì.
Quân Hoa bất chấp lao ra cùng hắn đánh nhau với bọn chúng, nhưng bọn họ gϊếŧ mãi binh lính vẫn không hết.
Máu tươi bắn khắp người nàng và hắn, hai người bọn họ cũng đã bị thương.
- Hoa Nhi, tranh đấu trong triều không liên quan đến nàng, nàng mau đi đi
- Ta không đi
Nàng cho dù chết cũng không chấp nhận lâm trận bỏ chạy, nàng càng không muốn bỏ lại một mình hắn ở nơi này.
Tình cảm hắn dành cho nàng, nàng làm sao có thể quên. Nụ cười ôn hòa, dịu dàng của hắn cùng với ánh mắt đầy nhu tình kia, nàng rất sợ một ngày nào đó không còn được nhìn thấy nó. Quân Hoa rất sợ, nàng sợ sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.
" Ta yêu hắn rồi sao?"
Nàng hiểu ra rồi, nàng đã động tâm với nam nhân bên cạnh mình.
Còn không để nàng suy nghĩ nhiều, thanh kiếm sắc nhọn trên tay Tiêu Ánh đã đâm về phía hắn. Khoảng cách mỗi lúc một gần, phản kháng cũng đã không kịp nữa rồi.
Bắc Đường Uyên mắt thấy thanh kiếm cách mình không xa nữa, hắn nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Thế nhưng một lúc vẫn không hề bị gì, hắn mở mắt, một màn trước mắt khiến hắn sững sờ.
- Hoa Nhi, sao nàng ngốc vậy hả?
Thanh kiếm trên tay hắn rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy, Bắc Đường Uyên chạy đến đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của nàng.
Lúc thanh kiếm kia chỉ còn cách trái tim hắn không xa nàng đã chắn trước mặt hắn, thay hắn đỡ một nhát.
- Không sao
Đã đến nước này nàng vẫn cứng miệng, máu từ miệng vết thương không ngừng chảy thấm đẫm cả bộ hỷ phục của nàng. Bắc Đường Uyên luống cuống tay cầm máu cho nàng nhưng vô ích.
Hắn chỉ có thể cảm nhận thân thể nàng đang mất dần độ ấm, trong tim hắn như ứa máu, rất đau.
Tay nàng trượt khỏi tay hắn, Quân Hoa nhắm hai mắt dần chìm vào bóng tối. Không biết đã qua bao lâu, nàng cảm nhận như đôi tay mình được một bàn tay ấm áp nắm lấy, còn có cả giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.
- Hoa Nhi, Hoa Nhi, nàng tỉnh lại đi
Bắc Đường Uyên sốt ruột gọi nàng, ánh mắt vẫn ôn nhu như nước nhưng lẫn trong đó còn có cả lo lắng.
Bọn họ không biết vì sao lạc nhau, khi hắn tìm thấy nàng thì nàng đã nằm bất tỉnh dưới đất.
- Sao ta lại ở đây?
- Lúc nãy chúng ta bị tách ra, lúc ta tìm thấy nàng thì nàng đã nằm ở đây rồi
Hắn cũng khó hiểu, rốt cuộc là vì sao, có vẻ như chỗ này có gì đó mà bọn họ chưa biết đến.
" Lúc nãy là ta mơ sao? Nhưng sao ta có cảm giác nó rất chân thật, giống như ta thật sự vừa trải qua tất cả vậy"
Ánh mắt Quân Hoa dán lên người hắn, nàng nhìn đến quên cả chớp mắt, Bắc Đường Uyên thấy nàng như vậy không hiểu làm sao.
- Nàng sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?
- Không có, phải rồi, Ti Nguyệt đâu?
- Ta không biết, lúc nãy hắn cũng biến mất luôn rồi
Nói đến Ti Nguyệt, lúc nãy còn đi chung, một lúc sau quay lại hắn cũng vô thanh vô thức biến mất.
- Chúng ta đi tìm hắn thôi
- Ừm
Bắc Đường Uyên đỡ nàng đứng dậy, hai người đi chung quanh tìm Ti Nguyệt.
- Ti Nguyệt, ngươi đang ở đâu, Ti Nguyệt
- Ta ở đây
Ti Nguyệt từ trong bụi cây đi ra, ba người cùng nhau tìm đường ra ngoài, sự việc không thể chậm trễ, hắn phải nhanh chóng trở về kinh thành bẩm báo sự việc.
- Hai người định trở về kinh à?
- Ngươi nói thử xem
- Haiz, vậy tạm biệt nhé
Ti Nguyệt thoáng cái đã không thấy đâu, hắn cũng chẳng thèm quan tâm tên nam nhân suốt ngày bám theo nàng làm gì. Tên này chắc là có ý với nàng, sau nàng không để để hắn gặp nàng nhiều.
- Chúng ta tập hợp cùng đám người Cửu Lạc đi
- Ừm
Mất một buổi hai người mới tìm được đám người Cửu Lạc, bọn họ đang dẫn người chia ra tìm hắn và nàng.
- Tướng quân, cuối cùng cũng tìm được hai người rồi
- Chúng ta bị ám sát rơi xuống sơn cốc, thời gian không còn sớm, tranh thủ lên đường thôi
- Dạ
Đoàn người theo lệnh gấp rút lên đường, đi suốt ngày đêm mất khoảng bảy ngày tới kinh thành.
- Nàng ở lại trong phủ nghỉ ngơi trước, ta vào cung một chuyến
- Ừm, cẩn thận
Nàng vô thức nói ra, từ khi biết mình thật sự trải qua Huyễn Hồn Cảnh kia, nàng cũng dần hiểu rõ bản thân đối hắn như thế nào, có điều nàng làm sao mở lời nói ra nàng thích hắn đây?
- Ừm
Hắn cười đáp lại nàng, mấy ngày nay hắn thấy nàng có chút khác thường, không còn xa cách lạnh nhạt với hắn như trước nữa, nàng còn nói chuyện với hắn nhiều hơn một chút.
Bắc Đường Uyên lên ngựa rời phủ, nàng dặn dò Cửu Ngọc cùng Cửu Như chuẩn bị nước tắm rồi tự mình đi tắm rửa.
- Tiểu thư, để nô tì hầu hạ người tắm rửa
Cửu Như tiến đến muốn giúp nàng nhưng Quân Hoa không quen có người khác khi nàng đang tắm nên từ chối. Nàng không ngờ được lời từ chối này lại khiến bản thân sau này gặp bất lợi.
- Không cần đâu, ta không quen có người khác ở đây, các ngươi lui ra hết đi
Cửu Như cắn răng đi ra ngoài, Cửu Ngọc thấy biểu cảm của nàng ta hơi lạ nên hỏi thử.
- Cửu Như tỷ, tỷ sao vậy?
- Không có gì, ta đi chuẩn bị điểm tâm cho tiểu thư đây
Nàng ta trốn tránh ánh mắt dò xét của Cửu Ngọc, tìm cái cớ liền rời đi.
" Xem ra người đó nói đúng, mình không hề được xem trọng, chi bằng ta giúp nàng ta, dù gì người nhà của ta còn trong tay nàng"
Cửu Như đưa ra quyết định, thật ra vào một ngày trước khi hắn và nàng còn chưa hồi phủ, Tô Nguyệt Nhi đã đến tìm Cửu Như.
Một ngày trước
- Cửu Như tham kiến Tô tiểu thư
Tô Nguyệt Nhi đến ngồi vào cái ghế bên gốc đào chỗ mà nàng hay ngồi. Cửu Như không biết nàng ta sao lại đến đây nên cẩn thận dè dặt.
- Đừng sợ, hôm nay ta đến không phải để làm khó ngươi, chỉ là muốn nói chút chuyện cùng ngươi thôi
- Nói chút chuyện cùng nô tì?
Cửu Như nghi hoặc hỏi lại, trong phủ ai không biết tính tình nàng ta, hôm nay tự dưng đến muốn nói chuyện, chuyện này hẳn không đơn giản.
- Phải, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi có người nhà trong kinh thành đúng không?
- Tô... Tô tiểu thư, người vì sao phải điều tra nhà nô tì?
Nàng ta không phải kẻ ngu, Tô Nguyệt Nhi nói là nhớ không nhầm nhưng thực chất là đã cho người điều tra, rốt cục là muốn làm gì đây?
- Ta muốn ngươi làm việc cho ta
- Người muốn nô tì làm gì?
- Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ả hồ ly kia nghe ngóng tin tức cho ta là được, chỉ cần ả ta bị loại trừ, ngươi không cần lo cho người nhà của ngươi nữa
- Chuyện này...
- Ngươi cứ suy nghĩ đi, có điều theo ta thấy, ả ta chẳng cần ngươi đâu, nếu không sao bỏ ngươi lại trong phủ
Tô Nguyệt Nhi châm ngòi ly gián, thấy Cửu Như thoáng do dự liền nhếch mép cười đắc ý.
- Đừng để ta đợi lâu đấy
Nàng ta để lại câu đó rồi dẫn theo nha hoàn rời khỏi, Cửu Như suy nghĩ lời lúc nãy nàng ta nói, trong lòng có chút do dự.
Nhưng chính hôm nay nàng ta vì người nhà, vì một câu không cần kia của nàng mà chấp nhận bán đứng nàng, bán đứng phủ tướng quân.