Cô ta vừa nghe tiếng quát của giám đốc Sở lập tức bị hù doạ nên lùi ra phía sau, vẻ mặt sợ hãi cúi người xuống. Hạ Dương bên cạnh đã uống rất nhiều rượu. Hắn định uống thêm nhưng rượu trong tay đã hết nên đưa ly rượu lên phía trước nói: ‘‘Rót thêm cho tôi.’’
Quản lý Phong thấy vậy liền nói với cô gái đang ngồi dưới đất: ‘‘Không thấy Hạ thiếu đang cần bồi rượu sao, mau đến rót rượu cho Hạ thiếu.’’
Cô ta vừa nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đưa về phía Hạ Dương.Đúng như trong lời đồn trong giới kinh doanh nhan sắc không ai qua được Hạ Dương.
Cô ta vui vẻ bò đến chỗ Hạ Dương: Hạ thiếu, em rót rượu cho ngài.’’
Hạ Dương không quan tâm tiếp tục chơi bài. Cô nghệ sĩ nhỏ rót rượu lỡ bắn lên đùi Hạ Dương, cô ta hoảng loạn lấy khăn lau giúp Hạ Dương: ‘‘Xin lỗi Hạ thiếu, tôi vô ý quá.’’
Hạ Dương vẫn không phản ứng, cô ta cứ nghĩ thầm rằng Hạ Dương đã ngầm ý chấp nhận vì không hất tay cô ra. So với giám đốc Sở thì Hạ Dương giàu hơn. Nếu quen được với người như Hạ Dương chắc chắc sẽ không lo về mai sau.
‘‘Nóng quá’’. Cánh tay của cô ta bắt đầu không yên phận, lập tức cởi bỏ lớp áo khoác mỏng bên ngoài. Hạ Dương vẫn không đoái hoài gì đến cô ta.
Cô ta bắt đầu đưa tay lên định cởi cúc áo Hạ Dương liền bị một bàn tay siết chặt: ‘‘CÚT RA!!!’’
Hạ Dương hất tay cô ta thật mạnh. Ánh mắt loé lên tia giận dữ khiến ai cũng phải sợ hãi. Vì uống nhiều rượu nên tinh thần của hắn không được tốt nhất là vì những chuyện dạo gần đây. Cô ta thấy thế liền hoản loạn chạy ra phía sau lưng tên quản lý Phong.
Mấy tên phú nhị đại thấy thế cũng bắt đầu hóng hớt: ‘‘Cô ta là ai thế? Lá gan cũng lớn đấy.’’
‘‘Một nghệ sĩ nhỏ bé mà cũng dám mơ tưởng đến việc lên giường cùng Hạ thiếu.’’
Giám đốc Sở thấy mọi chuyện xảy ra như vậy liền quay sang quát tên quản lý: ‘‘Này tên kia! Cô ta không leo lên giường tôi được liền chuyển sang đối tượng khác là Hạ thiếu à.’’
‘‘Kh…Không…Ngài Sở à. Th…tha cho tôi là này đi…Xin ngài.’’
Giám đốc Sở quay sang nhìn Hạ Dương hỏi: ‘‘Dương, chuyện này cậu tính giải quyết thế nào?’’
Hạ Dương lười biếng gục đầu vào ghế, một lúc sau hắn cất lên giọng nói mệt mỏi: ‘‘Từ giờ đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa.’’
Cô ta nghe vậy mặt mày liền tái xanh: ‘‘Kh…không, đừng mà Hạ thiếu.’’
Giám đốc Sở: ‘‘Nghe rõ chưa.’’
Quản lý Phong chỉ bất lực gật đầu: ‘‘Vâng tất nhiên. Tôi đảo bảo ngài sẽ không gặp lại cô ta lần nữa đâu.’’
Cô ta bỗng níu lấy tay áo của quản lý, nức nở nói: ‘‘Anh Phong đừng mà’’
Quản lý Phong hất tay cô ta ra rồi kêu bảo vệ dẫn người đi. Tên quản lý Phong cố gắng xoa dịu cơn giận của giám đốc Sở, nói: ‘‘À, tôi còn một cô nghệ sĩ cực kì xinh đẹp đang ở đây.’’
Giám đốc Sở mất kiên nhẫn với hắn, lạnh lùng nói: ‘‘Đừng làm tôi thất vọng.’’
Quản lý Phong cười cười nói: ‘‘Vâng, tôi sẽ mang người sang phòng của ngài trước.’’
Hạ Dương nghe cuộc trò chuyện giữa hai người nhưng cũng chẳng quan tâm vì không phải chuyện của hắn. Nhưng Hạ Dương đâu biết chính hành động này đã ảnh hưởng đến Lưu Ly như thế nào.
Quản lý Phong sợ hãi, tay đang cầm một ly rượu đã pha thuốc kí©ɧ ɖụ© bước chân càng ngày càng nhanh. Miệng cứ lảm nhảm: ‘‘Lưu Ly là do cô xui vì đã đến đây hôm nay, không phải do tôi đâu.’’
Cùng lúc đó Lưu Ly vừa dùm bữa xong với Trần Tư Thành thì bắt gặp tên quản lý đang đi tới từ ngoài hành lang.
Lưu Ly: ‘‘Anh Phong, anh tìm tôi sao.’’
Quản lý Phong: ‘‘À, có chút chuyện quan trọng cần bàn với cô gấp.’’
Trần Tư Thành thấy vậy cũng lịch sự xin phép về trước và cũng nhắc nhở Lưu Ly sáng mai đến phòng thu.
Sau khi Trần Tư Thành rời đi. Tên quản lý kéo tay Lưu Ly vào phòng nói chuyện.
‘‘Hôm nay cô bàn chuyện với nhạc sĩ Trần có thành công không.’’
‘‘Có ạ, tôi đã được thông qua rồi.’’
‘‘Vậy sao, Haha. Sau này Lưu Ly của chúng ta trở thành nghệ sĩ lớn rồi.’’
Lưu Ly cười cười: ‘‘Không đâu, tôi còn phải học hỏi thêm nhiều lắm.’’
Trong lúc Lưu Ly không để ý, tên quản lý đã đổi ly rượu của Lưu Ly. Hắn đưa ly rượu lên và chúc mừng cô, cô phải cùng cạn ly với hắn.
Tên quản lý cười gian xảo: ‘‘Không đâu, cô sẽ làm tốt thôi.’’
Hai người cùng uống hết ly rượu của mình. Chưa đầy một phút, Lưu Ly bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng rang, khắp cơ thể đều khó chịu.
Lưu Ly lúc này mới bất giác nhận ra gì đó. Ánh mắt nhìn qua tên quản lý: ‘‘Anh Phong, anh bỏ thuốc tôi.’’
Lúc này tên quản lý mới cởi bỏ lớp mặt nạ. cười cười gian xảo bóp mặt Lưu Ly: ‘‘Hãy biết cách sử dụng khuôn mặt xinh đẹp này đi chứ.’’
Lưu Ly cảm thấy đau nhói khắp người, hai mắt cô bắt đầu ửng đỏ và lời nói khó thốt tha thành lời: ‘‘Tôi tưởng chuyện này là tình nguyện mới…Anh Phong, tha cho tôi đi.’’
Tên quản lý lạnh lùng nhìn Lưu Ly đang vật vã nói: ‘’ Do hôm nay cô xui thôi’’. Trước khi đóng cửa, tên quản lý ném lại một bộ bồ mỏng và để lại một câu: ‘’ Thay đồ vào đi và cố phục vụ giám đốc Sở cho tốt vào.’’