Chương 37: Ảo giác

Tại phòng khám tâm lý, văn phòng bác sĩ.

Bảo Ngọc nhớ rất rõ họ quen biết nhau 5 năm, Ly Tâm tựa như là chị ruột của mình vậy... Nhưng tại sao cuộc đời lại quá bất công với chị của cô như vậy.

Cô muốn trở lại quá khứ, trở lại ngày cá tháng tư hôm đó, nhất định sẽ nói với chị dâu không được đi đến chỗ đó. Nhưng hiện thực chính là hiện thực, lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Không chấp nhận được... " Bảo Ngọc không thể nói thành câu hoàn chỉnh, cơ thể run bần bật.

"Tôi thật sự... rất đau khổ... " Bảo Ngọc khóc đến thanh âm đứt quãng. Rõ ràng đã là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, nhưng hiện tại lại khóc như một đứa trẻ nhỏ, không thể khống chế cảm xúc.

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, ôn hoà nói: "Cô Bảo Ngọc, đau khổ không phải là biện pháp tốt nhất."

"Sự việc đã như vậy cũng không thể thay đổi, chúng ta chỉ có thể làm quen với sự thật... "

"Mang theo đau khổ tiếp tục sống."

Ra khỏi phòng khám tâm lý, đôi mắt Bảo Ngọc còn có chút sưng đỏ. Nhưng hiện tại cảm xúc của cô đã ổn định hơn, nói hết mọi chuyện giúp cô giải toả nỗi lòng rất nhiều. Tuy rằng cô vẫn còn rất đau khổ nhưng sẽ vẫn tiếp tục sống.

Bảo Ngọc ngồi lên xe, đi tới chung cư của Hạ Dương. Sau khi xe dừng lại, Bảo Ngọc bước xuống, đi lên tầng trên. Đến trước cửa căn hộ, Bảo Ngọc ấn chuông, dì bảo mẫu liền chạy ra mở cửa.

Bảo Ngọc hỏi: "Anh tôi đâu?"

Dì bảo mẫu: "Hạ thiếu ở ngoài ban công."

Bảo Ngọc bước từng bước đi tới ban công, nhìn thấy người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế sopha, trên chiếc bàn bên cạnh có một cái gạt tàn thuốc, bên trong đầy ắp đầu mẩu thuốc lá.

Bảo Ngọc lên tiếng nói: "Em tới lấy đồ."

Hạ Dương không quay lại, nhìn ngoài cửa sổ tùy ý hỏi: "Thứ gì?"

"Tem của em." Bảo Ngọc đi tới gần: "chị dâu lúc ở Trạc An có bảo đã mua tem cho em."

Bảo Ngọc nói tiếp: "Em biết anh có đem hành lý của chị ấy về đây, tem của em đâu."

Hạ Dương không nhanh không chậm nói: " đã ném hết rồi rồi."

"Ném?!"



Bảo Ngọc tức khắc xông lên, gắt gao nắm chặt lấy bả vai Hạ Dương, đôi mắt đỏ hoe kích động nói: "Đó là đồ của chị ấy, anh có quyền gì mà ném đi."

"Người đã chết." Hạ Dương nhíu mày, hắt tay Bảo Ngọc ra: "Đồ vật giữ lại cũng không có ý nghĩa gì."

"Hạ Dương!" Bảo Ngọc không dám tin, chất vấn nói: "Anh không khổ sở chút nào sao! chị ấy thật sự đã chết rồi!"

Hắn biết Ly Tâm đã chết, không cần phải nhắc hoài như vậy.

chết thì chết.

Bảo Ngọc tức giận đến mức đóng sầm cửa bỏ đi.

Hạ Dương tiếp tục dựa vào trên ghế, nhìn khoảng không xa xa. Dì bảo mẫu nghe được trận cãi vã vừa rồi, cũng không dám nhiều lời, chỉ dọn rồi rời đi.

Chung cư chỉ còn lại một mình Hạ Dương.

Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa gió ngoài cửa sổ. Hạ Dương nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, theo thói quen thò tay vào túi muốn chạm vào điếu thuốc. Nhưng trong túi, ngoài điếu thuốc, Hạ Dương còn chạm phải một thứ khác... một thứ nho nhỏ.

Hạ Dương lấy ra, nhìn chữ viết quen thuộc trên bùa hộ mệnh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên.

[ Cầu Hạ Dương mãi mãi bình an ]

Hạ Dương nắm chặt bùa hộ mệnh, híp mắt lại, thoáng có chút mệt rã rời. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi trở nên càng ngày càng nhỏ, ý thức cũng trở nên càng ngày càng nhẹ. Trong cơn mê man, Hạ Dương dường như nghe thấy một giọng nữ dịu dàng phía sau...

"Dương!"

Giọng nói kia vẫn như trước, như thể chủ nhân của giọng nói đó chỉ vừa mới đi đâu đó một lúc, hiện tại đã trở lại. Hạ Dương tỉnh dậy, bùa hộ mệnh trong lòng bàn tay đã rơi xuống đất, phát ra âm thanh từ tiếng chuông nhỏ trên tấm bùa.

Nhưng khi Hạ Dương quay đầu lại nhìn, phía sau cũng không có một ai.

Chung cư như cũ, trống rỗng.

Chỉ có lẻ loi một mình hắn.

Ba mươi ngày sau khi Ly Tâm qua đời, Hạ Dương cuối cùng cũng đến nghĩa trang. Xe ngừng ở bên ngoài, Hạ Dương chỉ ngồi im trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ mà không xuống xe.

Nghĩa trang hoang vắng, bên trong tất cả đều là bia mộ lạnh lẽo. Tro cốt của Ly Tâm ở trong đó. Hạ Dương theo thói quen sờ vào tấm bùa hộ mệnh trong túi áo, chậm rãi hỏi: "Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?"

Chú Trương ngồi ở ghế lái phía trước, mặc dù không biết tại sao hắn lại đột ngột hỏi như vậy, nhưng ông vẫn đáp: "Không phải, ngày cá tháng tư đã qua cách đây một tháng rồi."



Trong xe bỗng yên tĩnh, qua một hồi lâu Hạ Dương mới nói: "Đi về."

Chú Trương có chút ngạc nhiên hỏi: "Hạ thiếu không đi vào xem sao?"

Chú Trương đã biết chuyện Ly Tâm qua đời, mộ của cô được chôn cất ở chỗ này.

"Không đi." Hạ Dương nhắm mắt lại dựa vào đệm đầu phía sau, bỗng nghĩ tới gì đó rồi nói: "Tới quán bar."

Chú Trương đành phải nghe theo lái xe đưa Hạ Dương tới quán bar. Khi Hạ Dương đi vào phòng riêng, bên trong đã vô cùng náo nhiệt. Ánh đèn hộp đêm có chút mờ tối, trong một góc còn có đôi nam nữ trẻ tuổi đang tán tỉnh nhau, bàn đánh bài cũng đầy ắp người.

"Hạ thiếu!"

"Hạ thiếu cũng tới!"

"Mọi người đều đến đủ! Thật tốt!"

Vân Thy cũng có trong phòng, ngồi trên sô pha nói chuyện. Thấy Hạ Dương đến, người ngồi bên cạnh Vân Thy liền tự giác đứng dậy nhường vị trí cho hắn, để cho Hạ Dương ngồi ở đây. Hạ Dương tự nhiên đi qua ngồi xuống chỗ trống đó.

Bên bàn chơi bài có người gọi: "Hạ thiếu, muốn chơi vài ván bài không?"

"Không chơi." Hạ Dương không để ý bọn họ mà nhắm mắt lại.

Bên cạnh có người mở một chai rượu vang đỏ mới rồi rót một ly đưa cho Hạ Dương. Hạ Dương nắm lấy ly rượu, lặng lẽ lắng nghe những âm thanh sôi động xung quanh. Trong phòng rất ồn ào, nhưng Hạ Dương lại luôn nghe được tiếng điện thoại rung như thể có cuộc gọi đến.

Đến khi Hạ Dương lấy điện thoại ra, trên màn hình chính lại không có một cuộc gọi nhỡ nào, dường như mọi thứ chỉ là ảo giác của hắn.

""Ảo giác....lại là ảo giác nữa à"": Hạ Dương thầm nghĩ

Hạ Dương liền dứt khoát đặt điện thoại xuống bàn, không để ý nữa.

Phòng bar ồn ào náo nhiệt cho đến tận 12 giờ đêm. Lạc An chơi bài xong liền đi tới nói với Hạ Dương: "Tối nay Hạ thiếu tính như thế nào? Có muốn ở lại đây qua đêm không?"

Hạ Dương không trả lời mà hơi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm ly rượu đỏ thẫm trong tay, dường như không nghe thấy gì cả.

Đúng lúc này, có người tới trước mặt Hạ Dương, đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ. Hạ Dương ngẩng đầu nhìn lại, trong ánh đèn mờ ảo cùng chút men rượu trong người, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người trước mặt. Dáng người phía trước có phần quen thuộc, mặc một chiếc váy trắng cùng chiếc áo khoác gile bên ngoài, xoã mái tóc đen uốn lượn đang đi đến chỗ hắn.

Hạ Dương: "Tâm...Ly Tâm?"