Chương 1: Tình địch

Đỗ Hà chạy xe đến quán ăn, thời điểm anh đến Nhạc Thư đã ngồi đợi sẵn bên cửa sổ vẫy vẫy tay, Đỗ Hà vội vàng bỏ mũ bảo hiểm xuống đi về phía cô.

“Đỗ Hà!” Nhạc Thư trang điểm nhẹ nhàng, so với lúc học đại học Nhạc Thư của hiện tại đã trở nên mỹ lệ thành thục hơn rất nhiều, váy liền dài màu đen khoe trọn thân hình mảnh khảnh, trông vừa ưu nhã lại không kém phần cuốn hút.

Đỗ Hà ngược lại có chút không dám đi qua, cộng cả người anh lại còn không bằng một chiếc váy đang mặc trên người Nhạc Thư, hơn nữa anh chạy xe ngoài đường quá lâu nên hiện tại cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt cũng bị hun thành đỏ hồng, nhìn qua cực kỳ chật vật.

“Cậu thất thần cái gì! Mau đến đây!” Nhạc Thư đi giày cao gót chậm rãi lại gần kéo Đỗ Hà đến cạnh mình.

Đỗ Hà ngốc ngốc nhìn cô mỉm cười: “Cậu hiện tại thật là xinh đẹp!”

Nhạc Thư một bên nhai thịt bò một bên bất mãn nói: “Cậu đây là có ý gì, trước đây tớ không đẹp sao?”

Đỗ Hà vội vàng nói: “Xinh đẹp xinh đẹp, trước kia cũng xinh đẹp, hiện tại lại càng xinh đẹp!”

Nhạc Thư ngạo kiều hừ hừ một tiếng xem như hài lòng tiếp tục ăn: “Khuôn mặt cậu cũng không thay đổi a, vẫn trắng trắng tròn tròn như trẻ con vậy, đũa ở bên kia kìa, mau ăn mau ăn, xem như tẩy trần cho tớ a!”

Đỗ Hà cầm đũa lên cũng bắt đầu ăn.

“Ây cậu còn nhớ trước đây tớ đã từng nói với cậu tớ có đối tượng thầm mến rồi không?” Nhạc Thư mặt như kẻ trộm nhìn anh.

Đỗ Hà ngẩn người, làm bộ không thèm để ý mà tiếp tục gắp thịt bò: “Biết a, Quý Tri Chu phải không, có chuyện gì sao? Cậu ta đồng ý lời tỏ tình của cậu?”

“Không.” Nhạc Thư bực bội quơ quơ chiếc đũa, “Thiên chi kiêu tử như người ta làm gì có khả năng nhìn trúng tớ chứ, bạn gái pháo hữu bên cạnh hắn thật sự là nhiều không kể hết, nhưng mà…..”

Nhạc Thư thẹn thùng che mặt: “Tớ thật sự rất thích Quý Tri Chu a.”

“Cậu thì sao chứ, cậu vừa xinh đẹp lại ưu tú như vậy, còn giành được học bổng du học nước ngoài, cậu ta không để ý cậu chứng tỏ là do mắt cậu ta mù.” Đỗ Hà mặc dù trong lòng rầu rĩ, nhưng vẫn quan tâm an ủi Nhạc Thư, còn gắp cho cô một đũa đầy thức ăn.

“Vẫn là cậu tốt nhất!” Nhạc Thư được dỗ vui vẻ sung sướиɠ ăn thức ăn được Đỗ Hà gắp cho.

Tốt như thế nhưng cậu vẫn không chọn tớ. Đỗ Hà nhìn Nhạc Thư ăn đến vui vẻ nhưng bản thân anh lại buồn bã cúi đầu.

Nhạc Thư là thanh mai trúc mã của Đỗ Hà, khi bé anh vừa gầy vừa lùn nên rất hay bị mấy đứa trẻ xung quanh trêu đùa, bắt nạt, Nhạc Thư lúc đó giống như nữ anh hùng luôn bảo vệ anh sau lưng, đem những kẻ dám bắt nạt anh đánh đến kêu cha gọi mẹ, từ đó về sau mới không có ai dám khi dễ anh nữa.

Hai người lớn lên cùng nhau, cho đến phổ thông vẫn luôn học chung một trường, Nhạc Thư học tập rất tốt, thi đậu A đại ở thành phố B, Đỗ Hà vì muốn ở gần cô, nên cũng đến thành phố B học. Chỉ là hai người không học chung trường với nhau, trường của anh cách A đại một con phố, vốn dĩ ban đầu Đỗ Hà còn nghĩ muốn tìm một thời điểm thích hợp để tỏ tình với Nhạc Thư, nào ngờ hôm anh hẹn Nhạc Thư ra định tỏ rõ lòng mình cô lại dẫn theo một nam sinh đến cùng.

“Chào anh, tôi là Quý Tri Chu.” Giọng nói nam sinh trầm thấp lạnh lùng, khuôn mặt cứng ngắc vươn tay ra chào hỏi.

“Chào cậu, tôi là Đỗ Hà.” Anh cũng vươn tay đáp lại nam sinh.

Thời điểm bọn họ ăn cơm Nhạc Thư vẫn luôn líu ra líu rít nói chuyện bên cạnh, bất quá đề tài đều xoay quanh Qúy Tri Chu, mặc dù trên mặt cậu không hiện ra chút vẻ không kiên nhẫn nào, nhưng có thể nhận thấy mỗi câu hỏi của Nhạc Thư cậu đều trả lời cho có lệ.

Đỗ Hà ngồi một bên thường cười khích lệ vài câu đùa của Nhạc Thư, nhưng hầu hết thời gian vẫn là trầm mặc ngồi nghe cô nói.