Hôm sau, khi Lâm Khánh Quyền tỉnh lại, Lục Thi Nguyệt đã không còn ở trên giường, anh đến phòng tắm xem xét thì cũng không có ai, mở cửa ra ngoài thì thấy Lục Thi Nguyệt vừa đang ăn sáng, vừa trò chuyện với dì Ngô.
Là dì Ngô phát hiện ra Lâm Khánh Quyền đứng ở trên tầng trước, cười nói: "Cậu chủ, cậu đã dậy rồi, xuống ăn sáng đi."
Lâm Khánh Quyền nói: "Tôi đi đánh răng trước rồi mới ăn."
Dứt lời, anh đi thẳng vào phòng ngủ.
Dưới tầng dì Ngô cười nói: "Mợ chủ, mợ và cậu chủ lục đυ.c à?"
Lục Thi Nguyệt uống một ngụm sữa bò, nói: "Dì Ngô, không có chuyện gì đâu, dì cũng đừng lo lắng."
"Mợ chủ, mợ đừng trách tôi lắm mồm, từ nhỏ cậu chủ đã là đứa con của trời, làm người khó tránh khỏi cũng có chút cậy tài khinh người, nhưng mà vẫn là người rất tốt, mợ hãy nói thêm với cậu ấy mấy lời tán dương thì cậu ấy chắc chắn một lòng với cô."
Lục Thi Nguyệt cười yếu ớt nói: "Tôi biết rồi, dì Ngô. Dì Ngô, bữa sáng của dì vẫn ngon như vậy, tôi ăn bốn năm vẫn không ngán, nếu có một ngày tôi không được ăn thì tôi sẽ nhớ tay nghề của dì Ngô đấy."
Rõ ràng dì Ngô đã hiểu lầm, cười nói: "Mợ chủ cứ yên tâm đi, đến khi tôi già không nấu được nữa thì tôi sẽ bảo con dâu của tôi đến, đừng nhìn nó là phụ nữ nông thôn không biết được mấy chữ to, nó nấu ăn rất giỏi đấy, còn lợi hại hơn đầu bếp của nhà hàng lớn, bảo đảm mợ chủ ăn rồi sẽ khen ngợi."
"Dì Ngô nấu ăn vốn rất ngon, chắc con dâu cũng sẽ không kém, nghĩ một chút, tôi cũng cảm thấy muốn ăn rồi." Lục Thi Nguyệt cười nói.
Dì Ngô cười nói: "Nếu mợ chủ muốn ăn, buổi tối, tôi sẽ bảo nó nấu mang đến cho hai người, mợ chủ yên tâm đi, dù nó là phụ nữ nông thôn, nhưng mấy năm nay đều sống ở trong thành phố, cũng không còn lỗ mãng của người nhà quê nữa, sẽ không mạo phạm mợ chủ đâu."
Lục Thi Nguyệt ăn miếng bánh mì, rồi nói: "Dì Ngô, dì nói vậy tôi sẽ tức giận đấy, dì làm việc ở nhà chúng tôi nhiều năm như vậy, tôi đã coi dì như người một nhà, cho tới bây giờ tôi chưa từng có suy nghĩ coi thường dì, dì nói như thế, thật khiến người ta tổn thương mà."
Dì Ngô cười nói: "Mợ chủ, mợ đừng hiểu lầm, mợ dung mạo xinh đẹp, người mỏng manh yêu kiều, tôi là sợ người ta làm mợ khó chịu."
Lục Thi Nguyệt cười thoải mái.
"Dì Ngô kể truyện cười hay ho gì hay sao? Nhìn em cười vui vẻ như vậy." Lâm Khánh Quyền đi xuống tầng, nói.
Lục Thi Nguyệt lập tức thu lại nụ cười, đặt bánh mì trong tay xuống, chẳng thèm nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Dì Ngô, tôi ăn no rồi, tôi đi làm trước nhé."
Dứt lời, cô cầm túi xách của mình lên, xỏ giày đế bánh mì cao ba phân rồi rời đi.
Dì Ngô cảm thấy khó hiểu, vội ở phía sau hô: "Mợ chủ, mợ mới ăn có chút xíu, không ăn nữa sao?"
"Dì Ngô, tôi đã ăn no rồi, nếu còn chưa đi làm thì sẽ đến muộn đấy." Lục Thi Nguyệt thuận miệng đáp, người thì đã ra đến cửa chính rồi.
Dì Ngô khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lâm Khánh Quyền, nói: "Cậu chủ, cậu thật giận dỗi với mợ chủ hả? Bà chủ rất quan tâm hai người, nếu hai người không hòa giải thì bà chủ sẽ ăn không ngon ngủ không yên đấy."
Lâm Khánh Quyền cầm bánh mì lên chậm rãi ăn, nói: "Dì Ngô, con mèo có ngoan ngoãn nữa thì cũng có lúc cáu kỉnh, hôm qua, tôi chỉ tiện tay kéo cô ấy một cái, không cẩn thận hơi mạnh tay, chuyện cũng chẳng có gì, dì cũng đừng lo lắng."
Dì Ngô cau mày, nói: "Cậu chủ, tôi cũng không nhiều lời, chỉ cần cậu có chừng mực là được."
Lâm Khánh Quyền gật đầu.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Khánh Quyền mặc áo khoác âu phục, cầm cặp tài liệu rời khỏi nhà đi tháng máy xuống tầng.
Sau khi lái xe rời khỏi bãi đậu xe ngầm, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, sau khi bên kia nghe điện thoại, anh dịu dàng nói: "Thi Nguyệt, em giận thật rồi hả?"
Đầu điện thoại bên kia, Lục Thi Nguyệt có vẻ lạnh nhạt nói: "Nếu Tổng giám đốc Lâm không có chuyện gì khác thì em cúp điện thoại trước, trên đường nhiều xe, em cũng không muốn xảy ra tai nạn xe cộ."
"Buổi trưa, chúng ta cùng ăn cơm nhé." Lâm Khánh Quyền ném ra cành ô liu hòa giải.
"Tổng giám đốc Lâm, buổi trưa công ty có liên hoan, có lẽ em không thể cùng ăn trưa với anh được, anh một mình muốn ăn thế nào thì ăn." Đầu dây kia Lục Thi Nguyệt chẳng hề do dự lập tức từ chối.
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đầu điện thoại kia đã truyền đến tiếng thốt kinh ngạc của Lục Thi Nguyệt.
Lâm Khánh Quyền bị dọa suýt nữa làm văng điện thoại ra bên ngoài.
"Thi Nguyệt, em làm sao thế?" Lâm Khánh Quyền lo lắng nói.
Nhưng mà điện thoại bên kia không có hồi âm.
Lâm Khánh Quyền gọi liền mấy tiếng, nhưng đầu bên kia vẫn im lặng, anh cúp điện thoại sau đó lại gọi tới, lần này không có ai nghe máy.
Trái tim anh không kìm được nhảy loạn lên, anh cứ cầm điện thoại gọi không biết bao lâu cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, nhưng âm thanh truyền đến lại không phải là Lục Thi Nguyệt.
Lâm Khánh Quyền lạnh lùng nói: "Anh là ai, Thi Nguyệt làm sao thế?"
Đầu điện thoại kia là giọng một người đàn ông trung niên: "Xin chào anh, anh là chồng cô gái này phải không? Cô ấy vừa gặp tai nạn xe, người đã được người ta khiêng ra ngoài đang đợi xe cứu thương..."
Lâm Khánh Quyền không còn nghe lọt bất kỳ lời gì nữa, chỉ gầm nhẹ nói: "Mọi người đang ở đâu?" Đầu dây kia, người đàn ông trung niên giật nảy mình, sau đó có chút sợ hãi báo địa chỉ.
Lâm Khánh Quyền uy hϊếp nói: "Ông hãy cầm điện thoại di động của cô ấy duy trì liên lạc, nếu tôi đến mà không tìm được người, tôi sẽ chém ông thành muôn mảnh."
"Được, được."
Lâm Khánh Quyền cúp điện thoại, lái xe thẳng đến địa chỉ mà người đàn ông trung niên đó nói, nhưng dọc đường lại nhận được điện thoại của ông ta, nói là Lục Thi Nguyệt đã được đưa lên xe cứu thương, hiện sắp được đưa đến bệnh viện nhân dân của thành phố.
Lâm Khánh Quyền lại quay đầu xe, chạy về phía bệnh viện nhân dân của thành phố.
Dọc đường, anh tự gọi cho viện trưởng bệnh viện nhân dân một cuộc điện thoại, trịnh trọng hiếm có nói: "Chú Lưu, Thi Nguyệt đã gặp tai nạn xe, đang được đưa đến bệnh viện chỗ chú, chú hãy tự mình phẫu thuật cho cô ấy, dù dùng cách gì nhất định phải bảo đảm người không sao."
Không biết đầu điện thoại bên kia chú Lưu nói cái gì, Lâm Khánh Quyền liền nói: "Chú Lưu, tất cả nhờ vào chú."