Chương 90: Xin đừng làm như đã quen nhau lâu lắm

"Thần Chinh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã có cảm giác anh chính là một chính nhân quân tử, không ngờ tính khí của anh lại hung dữ như vậy, giận lên là ngay cả mặt mũi của con gái nhà người ta anh cũng không màng, nhưng mà tôi thích.” Lý Huệ Trân nói thẳng.

Từ Thần Chinh nói mà không nhìn lại: "Cảm ơn ưu ái của cô Lý, nhưng tôi không dám nhận.”

Lý Huệ Trân tự nói với chính mình: "Thần Chinh, ngày mai tôi sẽ đến làm việc ở chỗ anh, tôi tin rằng, anh nhất định sẽ thích tôi nếu cả hai sớm chiều ở gần nhau.”

Từ Thần Chinh từ chối thẳng: "Cô Lý, tôi trực tiếp nói cho cô biết, bằng cấp của cô cao quá, công ty của tôi là một công ty nhỏ thôi, sợ là không chứa được tôn đại phật là cô, cô nên trở về công ty của chính mình làm việc đi. "

Lý Huệ Trân giả vờ không hiểu lời từ chối của anh ta, chỉ nói:" Công ty nhỏ có cái lợi của công ty nhỏ nhưng công ty của anh có mấy chục người thì cũng không tính là nhỏ, cứ từ từ phát triển thì nhất định sẽ có mấy trăm người, tôi thích làm việc ở công ty nhỏ, rất có tính khiêu chiến, nhìn thấy công ty nhỏ biến thành công ty lớn trong tay mày là một cảm giác rất thành tựu.”

"Công ty chúng tôi đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, bất kể trình độ học vấn của cô là gì, chỉ cần cô nhận việc thì cô phải bắt đầu với tư cách là một thư ký nhỏ nhoi, một thiên kim như cô Lý mà phải làm một nhân viên nhỏ bé thì chỉ sợ là nhân tài không được trọng dụng."

Lý Huệ Trân thản nhiên cười: "Thần Chinh, tôi hiểu rằng người có năng lực là người giỏi nhất, tôi chỉ là thích bầu không khí của công ty anh, anh yên tâm đi, tôi hứa sẽ leo lên vị trí mà tôi muốn trong vòng một năm, tôi có năng lực, từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ sợ bất kỳ vị trí nào mà cấp trên giao cho tôi."

Từ Thần Chinh phải thừa nhận rằng, Lý Huệ Trân là một phụ nữ thế kỷ 21 trưởng thành và tự tin. Cô ta có đầy đủ sự tự tin của phụ nữ ngày nay, tự mãn, thời trang, có năng lực và xinh đẹp nhưng một người phụ nữ như vậy thường khiến cho đàn ông bị hạ bậc.

Từ Thần Chinh không thích kiểu phụ nữ tự tin và tự phụ này, cô ta và Lục Thi Nguyệt không phải kiểu phụ nữ giống nhau, hai người đều xinh đẹp, nhưng Lý Huệ Trân thuộc tuýp người nhìn bề ngoài thì ngây thơ, vô hại nhưng cô ta lại nhìn mặt mà bắt hình dong, với người cùng đẳng cấp cô ta hiển nhiên sẽ tươi cười chào đón, còn đẳng cấp thấp kém hơn mình thì cô ta sẽ mắt cao hơn đỉnh đầu, còn Lục Thi Nguyệt, vẻ ngoài thì nhìn rất hung hãn, làm việc cũng rất phô trương, nhưng cô không coi thường người khác, đối với người giàu có, cô không hề a dua, gặp người nghèo cô cũng không tỏ ra ta đây kiêu ngạo, và cô cũng tôn trọng cả người lớn tuổi nữa.

So sánh giữa hai người, anh liền hiểu ngay vì sao mình lại thích Lục Thi Nguyệt đến vậy.

Lục Thi Nguyệt xinh đẹp và có một trái tim nhân hậu, mặc dù mọi người có thể nghĩ rằng cô là một phụ nữ rất khó hòa hợp do vẻ ngoài của cô nhưng đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày mới biết lòng người, ở chung lâu anh đương nhiên biết cô ấy là loại người như thế nào.

"Thần Chinh, anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?" Lý Huệ Trân bất mãn kêu lên.

Từ Thần Chinh thuận miệng đáp: "Tôi đang suy nghĩ, Thi Nguyệt cô đều là người xinh đẹp nhưng tại sao lại khác biệt lớn như vậy, cô ấy dịu dàng, tốt bụng, quật cường, đi đến đâu cũng tốt bụng còn cô, uổng cho cô có một vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính cách thì thật sự khiến cho người ta không chịu nổi.”

Nói xong, Từ Thần Chinh mới sực tỉnh, anh ta lại vô tình đắc tội với người ta rồi.

Lý Huệ Trân vuốt mái tóc dài, nói: "Thần Chinh, chúng ta mới gặp nhau hôm nay. Nói về tôi như vậy có hơi thiếu tôn trọng không?”

Từ Thần Chinh nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Thật xin lỗi."

"Nếu anh cảm thấy có lỗi thì ngày mai tôi sẽ đến làm việc ở công ty của anh.” Lý Huệ Trân tận dụng cơ hội liền nói.

Từ Thần Chinh không đáp một lời.

Lý Huệ Trân không ngừng cố gắng nói: "Thần Chinh, hãy cho tôi một cơ hội, và tôi sẽ chứng minh cho anh thấy rằng tôi không phải là một chiếc bình rỗng, hơn nữa tôi có thể đảm bảo rằng công và tư đều rõ ràng, tuyệt đối sẽ không bao giờ có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào lẫn lộn trong đó.”

Dừng một chút, cô ta nói tiếp: "Hay anh mới là người không phân biệt được chuyện công chuyện tay, ngay cả nhân tài thật sự cũng muốn đuổi đi.”

"Chín giờ ngày mai, cô mang sơ yếu lý lịch đến đây, tôi xem xong, thấy thích hợp thì sẽ đích thân sắp xếp vị trí cho cô, nếu không thích hợp, thì xin lỗi, chúng tôi không đủ khả năng giữ chân một nhân tài như cô.”

‘OK, tôi dám chắc chắn rằng, chúng ta sẽ là đối tác tốt để hợp tác cùng nhau trong tương lai.” Lý Huệ Trân tự tin cười nói: "Thần Chinh, tôi mong muốn được trở thành đồng nghiệp của anh, yên tâm, tôi sẽ thể hiện 100% sự thành ý, anh sẽ không thất vọng khi thuê tôi làm nhân viên."

Từ Thần Chinh không nói lời nào, anh ta chỉ đậu xe trước một biệt thự độc lập và nói: "Cô Lý, là chỗ này à?”

Lý Huệ Trân nói: "Chính là nó. Mặc dù gia đình chúng tôi chỉ về vào dịp Tết Âm lịch hàng năm nhưng chúng tôi có nhờ người đến trông nhà, căn biệt thự này thật ra được quét tước rất sạch sẽ.Thần Chinh, sao anh không vào trong ngồi chơi một chút nhỉ, ba mẹ tôi đều xem anh như con cái trong nhà.”

Từ Thần Chinh chỉ liếc nhìn cô ta và nói một cách hờ hững: "Cô Lý, tôi và cô không quen thân lắm, nên hãy tránh những trò đùa gây hiểu lầm. Không phải ai cũng chấp nhận chuyện mới gặp mà như đã thân quen từ kiếp trước.”

Sắc mặt Lý Huệ Trân khẽ biến, cô ta cởi dây an toàn, xuống xe, sau đó cúi đầu nghiêng người nói: "Từ Thần Chinh, có ai từng nói anh rất không ga lăng không? Nhưng thô lỗ như anh lại rất có mùi vị đàn ông, ngươi đối ta càng là lãnh đạm, anh càng thờ ơ thì càng khơi dậy quyết tâm chinh phục anh của tôi, anh cứ đợi đấy, sớm muộn gì anh cũng sẽ là của tôi thôi.”

"Đóng cửa xe dùm, cám ơn!" Từ Thần Chinh cũng không thèm liếc nhìn cô mà nói.

Lý Huệ Trân đóng cửa xe, xe của Từ Thần Chinh rời đi như mũi tên rời cung, chỉ để lại một dải khói cho Lý Huệ Trân.