Từ Thần Chinh sợ cô sẽ hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Cô ấy là thiên kim của nhà người quen, tên Lý Huệ Trân."
Lục Thi Nguyệt giơ tay ra nói: "Cô Lý, chào cô, tôi tên là Lục Thi Nguyệt, cô có thể gọi tôi là Thi Nguyệt."
Lý Huệ Trân quan sát cô từ đầu tới chân, ánh mắt lóe lên tia lửa giận và hoàn toàn không để ý tới việc Lục Thi Nguyệt đang đưa tay ra, nói: "Thần Chinh, anh vì cô ta mà hại chúng ta vừa rồi suýt chút nữa xảy ra tại nạn xe sao?”
Lục Thi Nguyệt kinh ngạc nhìn anh ta nói: "Thần Chinh, sao lại thế này?"
Từ Thần Chinh liếc mắt cảnh cáo Lý Huệ Trân, nói: "Cô Lý, tôi rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng dù cô có là thiên kim của nhà người quen đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi mong cô hãy tôn trọng bạn của tôi một chút.”
Lý Huệ Trân thỏa hiệp: "Được, là tôi sai, tôi chỉ tức vì anh ngừng xe ngẫu nhiên như vậy chỉ vì một người phụ nữ, không biết vừa rồi rất nguy hiểm sao? Nếu không cẩn thận, cái mạng nhỏ bé này của hai chúng ta sẽ không còn nữa đâu.”
Từ Thần Chinh nói: "Tôi rất xin lỗi, tôi thấy cô cũng đã bị dọa sợ rồi, để tôi gọi xe đưa cô về nhé.”
Gương mặt của Lý Huệ Trân hiện lên một tia tức giận nhưng cô ta vẫn kiềm chế, nói: "Thần Chinh, tốt xấu gì thì tôi cũng là khách nhà họ Từ mời đến, anh đối xử với tôi như vậy có phải là quá đáng không?"
Từ Thần Chinh muốn đón taxi nhưng Lục Thi Nguyệt đã kéo anh ta lại và nói: "Thần Chinh, cô Lý đang hoảng hồn, bây giờ mà anh gọi taxi thì không đáng mặt đàn ông đâu, còn không mau an ủi con gái nhà người ta một chút, nếu là tôi tôi cũng sẽ giận anh, vừa rồi anh như vậy không manly chút nào cả, tôi cũng không thích.”
Từ Thần Chinh nén lửa giận nói: "Cô Lý, tôi rất xin lỗi."
Lý Huệ Trân cười mà như không cười nhìn Từ Thần Chinh, nói: "Thần Chinh, anh xin lỗi tôi vì cô gái này sao?"
Từ Thần Chinh cau mày, rất muốn nổi giận, thiên kim tiểu thư đúng là thiên kim tiểu thư, tùy hứng làm bậy.
"Cô Lý, hai chúng ta không quen biết, chỉ gặp nhau một lần, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ gọi taxi đưa cô về." Từ Thần Chinh sa sầm mặt nói.
Lý Huệ Trân giật giật khóe môi, nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã tùy hứng rồi."
Lục Thi Nguyệt nhún nhún vai, nói: "Thần Chinh, anh vẫn nên đưa cô Lý về thì hơn, tôi đã gọi người đến đón tôi rồi."
Từ Thần Chinh đứng bên cạnh cô nói: "Để tôi đưa em về, cả người em ướt hết rồi, trông rất chật vật, em mau quay về tắm rửa, đun một bát canh gừng uống, đừng để bị cảm, hãy nhớ hiện tại em không chỉ có một mình." Câu cuối cùng, Từ Thần Chinh nói cực kỳ nhỏ.
Lục Thi Nguyệt không thèm để ý, cười cười, nói: "Yên tâm đi, tôi không sao hết, anh cứ đưa cô Lý về trước đi, một lát nữa là Khánh Quyền tới rồi.”
Từ Thần Chinh nói: "Tôi lo em chỉ có một mình, tôi sẽ ở lại đây với em, chờ Lâm Khánh Quyền đến, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Vừa gặp Lục Thi Nguyệt, Từ Thần Chinh liền cực kỳ cố chấp.
"Cô Lý, hôm nay rất xin lỗi, không thể lái xe đưa cô đi dạo được, hay để tôi gọi taxi đưa cô về nhé.”
Thái độ của Lý Huệ Trân khác thường một cách lạ lùng, cô ta không tức giận mà cười nói: "Tôi sẽ ở đây với anh, cô Lục xinh đẹp gợi cảm như vậy, tôi nghe nói ở nước Q có khá nhiều cướp vặt, bị người ta cướp chút tiền cũng là chuyện thường tình nhưng nếu cướp sắc thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.”
Nói xong, ánh mắt cô ta cố ý đảo qua bụng của Thi Nguyệt, cười nói: "Bụng của cô Lục trông có vẻ như là đang mang thai?"
Lục Thi Nguyệt hơi biến sắc, lập tức cười nói: "Chẳng qua gần đây ăn hơi nhiều nên người hơi mập.”
Lý Huệ Trân cười nói: "Xin lỗi, nhìn bụng của cô rất giống mang thai chứ chẳng liên quan gì đến vẻ bề ngoài của cô cả."
Lục Thi Nguyệt nói: "Tôi đã cố gắng chọn quần áo rộng rãi để mặc, không ngờ cô Lý lại có thể nhìn ra được, đôi mắt tinh tường như vậy.”
Lý Huệ Trân cười cười.
Lục Thi Nguyệt nói: "Thần Chinh, cô Lý tốt xấu gì cũng là bạn của anh, anh đưa cô ấy về trước đi, tôi đi bộ một mình cũng được.”
Từ Thần Chinh muốn nắm lấy tay cô, nhưng anh lại buông xuống giữa chừng nói: "Thi Nguyệt, tôi vẫn nên đưa em về trước thì hơn, toàn thân em ướt sũng thế này, đừng gắng gượng nữa.”
Lục Thi Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của Lý Huệ Trân dần trở nên khó coi nên cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Đi thôi."
Từ Thần Chinh không nhịn được hơi mỉm cười, tâm trạng của anh ta lập tức trở nên rất tốt.
Từ Thần Chinh đích thân tiễn Lục Thi Nguyệt về tận nơi cô sống, mở cửa xe cho cô rồi nói: “Thần Chinh, hôm nay cảm ơn anh đã đưa em về."
Từ Thần Chinh cũng cởi bỏ dây an toàn, xuống xe, nói: "Thi Nguyệt, chờ một chút."
Lục Thi Nguyệt dừng bước, quay lại và thấy Từ Thần Chinh đang đi về phía mình, nói: "Thần Chinh, có việc gì sao?"
Từ Thần Chinh cởϊ áσ vest của mình xuống và nói: "Mặc cái này vào, cẩn thận không bị cảm, nếu có chuyện gì thì gọi điện báo cho tôi."
Lục Thi Nguyệt muốn cởϊ áσ vest xuống nhưng Từ Thần Chinh đã giữ tay cô lại, nói: "Thi Nguyệt, mặc vào đi."
"Ao vest của anh Từ đây vẫn nên giữ lại cho cô gái sau lưng anh thì hơn, vợ tôi không cần anh săn đón như vậy nữa đâu." Giọng của Lâm Khánh Quyền vang lên từ xa, Lục Thi Nguyệt nhìn về nơi có giọng nói cất lên, chỉ thấy Lâm Khánh Quyền tựa người vào xe, nói.
Ánh mắt của Lục Thi Nguyệt sáng lên, cầm chiếc áo vest trên người đưa cho Từ Thần Chinh, nói: "Thần Chinh, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đưa cô Lý về đi."
Từ Thần Chinh gật đầu, quay lại xe của mình.
"Anh Từ, chờ một chút, tôi muốn nói với anh vài lời." Lâm Khánh Quyền lên tiếng gọi Từ Thần Chinh.