Sắc mặt Lâm Khánh Quyền cũng không quá tốt, anh thấp giọng nói: “Mẹ, con nghe ba con nói ông đã đặt hai chiếc vé máy bay đến Canada, hai người đi chơi vui vẻ, mọi chi phí sẽ do con lo.”
Bà Lâm xua tay, nói: “Khánh Quyền, chuyện của con mẹ cũng không quá tiện nhúng tay vào, nhưng mẹ mong con có thể ý thức rõ được ai mới là người đối xử tốt với con, người phụ nữ quan trọng nhất với con là ai, đừng để đến cuối cùng mới hối hận thì không kịp.”
Lâm Khánh Quyền là con trai của bà, bà cũng nhìn ra không phải Lâm Khánh Quyền không có chút tình cảm nào với Lục Thi Nguyệt, thậm chí còn có những cảm xúc đến cả anh cũng không nhận ra, bà sợ anh sẽ hiểu sai về tình cảm của chính mình, nghĩ rằng người mà anh yêu chính là Dương Linh Hạ đã từng phản bội anh kia chứ không phải Lục Thi Nguyệt đã ở bên anh suốt bốn năm.
Đàn ông có khi rất tệ bạc, có được rồi thì không biết trân trọng, lại luôn nhớ nhung người phụ nữ đã từng tổn thương mình sâu sắc, vì không có được nên mới vô cùng quý trọng, nhưng người phụ nữ tổn thương anh ta khi xưa đã quay trở về, sau khi ở bên nhau một khoảng thời gian, anh ta sẽ hiểu ra, tình cảm của anh ta đối với người phụ nữ anh ta từng cố chấp kia không phải là yêu, chỉ là không cam lòng mà thôi.
Lâm Khánh Quyền ngồi xuống, chuyển chủ đề: “Mẹ, mẹ đã ăn sáng chưa?”
Lần này bà Lâm thực sự tức giận rồi, nên cũng vô cùng lạnh lùng: “No một bụng tức vì anh rồi, còn ăn sáng cái gì nữa.”
Lục Thi Nguyệt đưa cho bà Lâm một miếng táo, cười nói: “Mẹ, Khánh Quyền đến công ty vì chuyện công việc mà thôi, mẹ trách móc anh ấy như vậy, mẹ là trưởng bối, anh ấy sẽ không nói gì mẹ, nhưng người làm vợ như con đây thì không được may như vậy rồi, nên mẹ cứ coi như xót thương cho đứa con dâu này một lần, tha cho Khánh Quyền lần này đi.”
Bà Lâm liền bị cô chọc cười.
“Cái đứa này, không biết mẹ đang ra mặt cho con sao?”
“Mẹ, mẹ là người mẹ chồng tốt nhất mà con từng gặp, vì cô con dâu đáng thương này của mẹ, mẹ đừng giận Khánh Quyền nữa.”
Lúc này sắc mặt bà Lâm mới tốt hơn đôi chút.
Bà Lâm nhìn Lâm Khánh Quyền, ý tứ sâu xa nói: “Khánh Quyền, mẹ cũng không vô lí nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con, nhưng mẹ mong con có thể cảm nhận bằng trái tim xem ai mới là người tốt với con nhất, đừng kích động nhất thời để đến cuối cùng rồi hối hận.”
Lâm Khánh Quyền chỉ yên lặng lắng nghe.
Bà Lâm thấy anh như vậy cũng chỉ có thể thở dài.
Lâm Khánh Quyền và Lục Thi Nguyệt ăn xong bữa trưa ở nhà họ Lâm rồi trở về chung cư ở trung tâm thành phố, vào đến nhà, Lâm Khánh Quyền đi đến sofa ngồi xuống, sắc mặt nặng nề nhìn Lục Thi Nguyệt.
Lục Thi Nguyệt mỉm cười bước tới, nói: “Tổng giám đốc Lâm đây là đang giận em sao?”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô, thấp giọng nói: “Hôm qua Linh Hạ gọi điện cho tôi sao?”
Lục Thi Nguyệt cũng không che giấu, gật đầu: “Đúng vậy. Sao thế, cô Dương mách với tổng giám đốc Lâm sao?”
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền càng khó coi hơn: “Lục Thi Nguyệt, lá gan của em càng ngày càng lớn rồi nhỉ, nghe điện thoại của tôi thì không nói, còn dám xóa lịch sử cuộc gọi, nếu hôm qua cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho em đâu.”
Lục Thi Nguyệt vẫn cười, nói: “Tổng giám đốc Lâm, em nghĩ anh nên làm rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi hãy trách em, hôm qua cô Dương gọi điện tới, em nói là anh đang tắm, bảo cô ấy đợi anh tắm xong rồi hãy gọi tới, sau đó cô ấy không nói gì liền cúp máy, em không biết cô ấy đã nói những gì trước mặt anh.”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày: “Em thật sự chỉ nói như vậy?”
“Nếu không tổng giám đốc Lâm mong em nói gì?”
Lâm Khánh Quyền nhìn cô chằm chằm khiến cô cũng có chút hoảng loạn.
“Hôm qua tổng giám đốc Lâm vội vàng rời khỏi nhà họ Lâm, em gọi điện thì anh không nghe máy, em mong tổng giám đốc Lâm tuy đặt cô Dương trong lòng nhưng chẳng lẽ là người vợ trên hợp đồng của anh, anh lại không có thời gian rảnh để nghe một cuộc điện thoại của em sao?”
“Hôm qua Linh Hạ bị đám lưu manh quấy rối, nếu tôi đến chậm một bước, có lẽ cô ấy đã bị…” Lâm Khánh Quyền muốn nói lại thôi.
Khóe miệng Lục Thi Nguyệt khẽ nhếch lên, có chút chế giễu nói: “Hóa ra đêm qua tổng giám đốc Lâm vội chạy qua đó là để anh hùng cứu mỹ nhân à, mỹ nhân đã cứu được, theo sự phát triển của kịch bản, chắc tổng giám đốc Lâm đã có một đêm vui với người đẹp nhỉ, có phải tiếp theo nên bàn chuyện ly hôn với em rồi không?”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, không vui nhìn cô, nói: “Lục Thi Nguyệt, mồm miệng em sạch sẽ một chút.”
Lục Thi Nguyệt thu lại nụ cười trên mặt, chợt trở nên nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lâm không cho nói thì em im miệng lại là được.”
Lâm Khánh Quyền đứng dậy, cơ thể to lớn áp sát Lục Thi Nguyệt, siết cằm cô nói: “Lục Thi Nguyệt, tốt nhất là em nên nhìn rõ thân phận của mình, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, sau này Linh Hạ gọi điện đến em không được nghe máy, cũng cấm xóa lịch sử cuộc gọi của tôi, nếu không tôi sẽ cho em đẹp mặt.”
Trái tim Lục Thi Nguyệt chợt khẽ nhói, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Tổng giám đốc Lâm cũng nhẫn tâm thật đấy, nói gì thì nói, em cũng đã kết hôn với anh bốn năm rồi, cho dù là hôn nhân hợp đồng, nhưng người ta nuôi một con thú cưng cũng sẽ nảy sinh tình cảm, không ngờ tổng giám đốc Lâm lại vô tình đến vậy, nếu tổng giám đốc Lâm đã vạch rõ giới hạn như vậy, sau này chuyện của tổng giám đốc Lâm em không nhúng tay vào nữa là được, em có hơi bí bách, ra ngoài đi dạo một chút, hôm nay sẽ không về đâu.”
Nói xong, Lục Thi Nguyệt cầm túi xách lên đi về phía cửa, nhưng ngay sau đó đã bị Lâm Khánh Quyền giữ cổ tay lại.