Hai người ở cầu thang gặp Tần Như Thanh, nhìn thấy hai người cùng nhau xuống dưới, Tần Như Thanh có hơi sửng sốt.
Thịnh Tiêu nhàn nhạt nhìn Tần Như Thanh một cái: “Đi thôi.”
Trực giác của Tần Như Thanh mách bảo lúc này Thịnh Tiêu có vẻ không vui, mà nhịn xuống cơn giận của mình không có bộc phát ra ngoài. Tân Như Thanh cười tươi tắn qua khoác tay hắn: “Hôm nay làm toàn món anh Tiêu thích ăn đó.”
Văn Kinh Kinh ở phía sau nhìn thấy diễn xuất của Tần Như Thanh, nở cười một châm chọc, chậc.
Một bữa cơm này Văn Kinh Kinh ăn thực thỏa mán, từ nguyên liệu nấu ăn đến hường vị đều rất là tốt. Cô giờ mới biết bạn trai của Tần Như Thanh họ Thịnh, muốn cô gọi là chú Thịnh.
“Anh Tiêu, phòng ở của Kinh Kinh hiện còn chưa trang trí xong, em liền để con bé ở phòng cho khách, chính là phòng ở lầu hai bên cạnh chúng ta, anh xem có được không?” Tần Như Thanh một bộ dáng dịu dàng hiền thục, nhìn Văn Kinh Kinh đang ăn, vẻ mặt rất là ân cần.
Thịnh Tiêu không để ý lắm mà gật đầu đồng ý, biệt thự có rất nhiều phòng, tùy ý ở phòng nào cũng được.
Hắn nhìn như có chút mất tập trung nhìn Văn Kinh Kinh, váy trắng tinh, tóc vừa đen vừa dài, ngồi ở kia yên tĩnh không nói lời nào, ngoan ngoãn cực kỳ. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng bộ dáng lại vô cùng xinh đẹp, trong chớp mắt, đôi mắt to rực rỡ lung linh.
“Kinh Kinh muốn đi trường trung học Thắng Lam sao?”
Thắng Lam là trường trung học tốt nhất thành phố, mỗi năm tuyển chọn sinh viên ngoài những có thành tích đặc biệt tốt, phần lớn là con nhà giàu có quyền có tiền mới có thể vào học. Văn Kinh Kinh đọc toàn mấy thứ sách linh tinh, Tần Như Thanh cũng mặc kệ cô, chỉ cần không đói bụng chết là được.
Văn Kinh Kinh giương mắt, nghĩ chút rồi nói: “Muốn.”
“Vậy tuần sau sẽ đưa con đi.”
Buổi tối trong phòng, Văn Kinh Kinh nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, bổng cảm thấy Tần Như Thanh ở cùng với chú Thịnh cũng tốt, vì ít nhất là cô cảm thấy cái giường này so với cái giường cũ cũ thoải mái hơn.
Phòng bên cạnh, Tần Như Thanh đặt tay lên cổ Thịnh Tiêu, hai bầu ngực ở trước ngực hắn cọ cọ: “Anh Tiêu...”
Thịnh Tiêu cúi đầu nhìn người phụ nữ: “Lần sau đừng để cho người lạ vào phòng.” Loại chuyện này không có trong kế hoạch ban đầu, làm hắn có chút không thoải mái.
Tần Như Thanh tay đã vòng ra phía sau lưng, ở chỗ xương sống phía sau vuốt ve qua lại, “Thật xin lỗi, em không nghĩ tới anh lại về sớm như vậy, Kinh Kinh làm cái gì khiến anh không vui sao?”
Con bé kia ở sau lưng cô ta nói bậy?
Thịnh Tiêu không nói chuyện, nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mắt, nhếch môi, bế lên đẩy ngã xuống giường.
Văn Kinh Kinh ở trong phòng giành cho khách một lúc phát hiện là không có nước uống, liền đứng dậy mở cửa đi xuống phòng bếp. Chỉ là khi đi qua cửa phòng bên cạnh, ma xui quỷ khiến lại ghé tai vào nghe trộm.
Tần Như Thanh trong phòng kêu to.
Âm thanh tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng là có thể nghe được.
“A... anh Tiêu.... ư a~... mạnh quá... chịu không nổi.... a.... chịu không nổi nữa... chậm một chút... ư a a...”
Còn có tiếng thân thể va chạm vào nhau phát ra tiếng vang.