Giường lớn không ngừng rung lắc, tiếng rêи ɾỉ thở dốc vang lên từng hồi, cơ thể mảnh mai của cô gái ưỡn cao thành một vòng cung, mai tóc nâu trà xoăn nhẹ, buông lơi dập dềnh ở sau lưng, lại bị áp xuống che lấp.
Thẳng đến khi người đàn ông phát ra một tiếng than nhẹ, gắt gao ôm chặt Văn Hàm bắn ra, trận tình ái nóng bỏng này mới đến hồi kết thúc.
Ngoài trời, mưa giăng rã rích, trên cửa sổ trong suốt tràn đầy bọt nước chảy dài.
Trên vầng trán và gương mặt nhỏ nhắn của Hàm Văn còn phủ một tầng mồ hôi mỏng, cả người cực kì dính nhớp, lại bị Thẩm Nhuận Thư ôm chặt không thể nhúc nhích.
Dương mắt thoáng nhìn cự vật của người đang ông đang rõ ràng đỉnh trước của huyệt, Văn Hàm nhắm mắt nặng nề thϊếp đi.
Thẩm Nhuận Thư vì đau đầu mà tỉnh giấc, từ sau khi tốt nghiệp đại học y, đã lâu không có đυ.ng vào rượu, không ngờ cùng hội bạn thời trung học tụ tập lại bị lão bạn cũ chuốt không ít.
Trong lòng ngực ôm một khối thân thể mềm mại, anh theo thói quen tưởng La Tử Đình, bàn tay ở phía sau lưng xoa xoa.
Đột nhiên hai tròng mắt mở ra, không dám tin tưởng, cúi đầu nhìn xuống dưới thân.
Lông mày mảnh mai, khuôn mặt an tĩnh, nhỏ xinh đập vào mắt anh. Trên người cô gái tràn đầy dấu vết ái muội, hai luồng đầṳ ѵú vẫn còn đỏ thắm, sưng tấy, trông thật đáng thương.
Gương mặt này, Thẩm Nhuận Thư nhớ rõ, là Văn tiểu thư cách vách.
Anh đột ngột bật dậy, hồi ức tối hôm qua không ngừng tràn về, anh nhớ rõ chính mình dường như đã mở cửa nhà, về sau liền quên mất, tiếp đến chỉ là hình ảnh ở trên giường càn rỡ xôn xao cùng thao làm.
Như cảm nhận được một đôi mặt mãnh liệt dán lên người mình, lông mi Văn Hàm khẽ nhúc nhích, mở ra đôi mắt ngái ngủ mông lung, mơ mơ màng màng đối diện với ánh mắt thanh minh của anh, phút chốc hai tròng mắt bất chợt tựa như vừa xối quá nước lạnh, lập tức thanh tỉnh.
“Cô tỉnh...”
Thẩm Nhuận Thư nhấp môi, nhìn thấy cô đột nhiên kéo chăn che khuất trước ngực, hơi nghiêng đầu, “Tối hôm qua sao lại thế này?”
Đầu Văn Hàm rũ xuống trên chăn, lặng im hồi lâu: “anh uống say nằm ở cửa nhà, tôi thấy được, liền gọi điện thoại cho Tử Đình, Tử Đình nhờ tôi đỡ anh vào trong nhà. Anh cho rằng tôi là Tử Đình, liền...”
Cô nắm chặt góc chăn từ mép giường đứng dậy, tóc dài che khuất biểu tình trên mặt cô, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng sườn mắt , cô ngồi xổm trên mặt đất đem quần áo nhặt lên mặc vào, thanh âm khẽ khàn nhu nhược: “anh yên tâm, chúng ta chuyện gì cũng chưa xảy ra”
Cô mặt mặc váy ở nhà to rộng thoả mái, ở giữa hai chân chảy xuống chất lỏng màu trắng trơn trượt, vội vàng cong eo che lấp, đi nhanh ra khỏi cửa.
Thẩm Nhuận Thư còn chưa cân nhắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng dòng chất lỏng trắng đυ.c kia là gì nhìn qua liền biết rõ, đồng tử co rụt lại, nhanh bước đến, bắt lấy cánh tay tinh tế của cô, anh đang muốn nói gì đó, rũ mắt xuống liền bắt gặp một đôi mắt sũng nước.
Cô khóc.
Cánh môi bị cắn sưng đỏ, khắc chế không cho tiếng khóc phát ra, bất chợt, một giọt nước mắt rơi xuống từ đuôi mắt, đẹp đến nao lòng.
Thẩm Nhuận Thư yết hầu khẽ lăn, nhìn cô cúi đầu lau nước mắt, nhất thời trầm mặc, nói: “Xin lỗi, người nên xin lỗi chính là tôi.”
Văn Hàm lắc đầu, “Không phải... Là tối hôm qua tôi không thể đẩy anh ra... tôi không nghĩ quấy rầy anh và Tử Đình, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, có được không.”
Nàng hít hít mũi, dường như đem hết thảy chua xót nuốt vào: “Chúng ta cũng chỉ là hàng xóm.”
Nàng nói xong, tránh thoát khỏi tay Thẩm Nhuận Thư, chạy đi mở cửa, một đường chạy thẳng về cánh cổng đối diện.
Thẩm Nhuận Thư ánh mắt nhìn chằm chằm cánh của bên kia, cánh tay lơ lững trong không trung buồn bã mất mát.
Bên trong cánh cửa, gương mặt Văn Hàm chớp mắt liền tìm không thấy một chút bi thương nào, chậm rãi ngồi trên sô pha, cầm khăn giấy tinh tế một đường lâu sạch bạch trọc dính giữ hai đùi, xong xuôi liền ném vào thùng rác.
Khóe miệng nhàn nhạt gợn lên một nụ cười, tâm tình cực tốt.