-------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thoáng qua thời gian mới có 7 giờ sáng. Tối hôm qua lăn lộn đến tương đối trễ, Hứa Thừa Yến bây giờ còn có chút mỏi mệt, hai chân cũng bủn rủn.
Mà nam nhân bên cạnh còn đang ngủ say, lộ ra l*иg ngực trần trụi có thể nhìn thấy rõ ràng mấy cái vết cào, trên vai thậm chí còn có một dấu răng nhợt nhạt. Hứa Thừa Yến nhìn vết cào mình để lại trước ngực Hạ Dương, nhịn không được vươn tay ra dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ lên chỗ đó, ánh mắt dần nhìn lên dọc theo vết xước, cuối cùng đáp xuống môi hắn.
Hứa Thừa Yến khẽ cúi người chậm rãi kề lại gần mặt Hạ Dương. Hơi thở ấm áp càng ngày càng gần, đôi môi cơ hồ kề sát vào nhau. Chỉ cần Hứa Thừa Yến tiến gần thêm một chút nữa là có thể hôn lên...
Nhưng cuối cùng Hứa Thừa Yến vẫn không hôn, chật vật đứng dậy rời đi.
Cậu vẫn là không dám hôn Hạ Dương.
5 năm nay, Hạ Dương rất ít cùng cậu hôn môi. Chỉ có một vài nụ hôn duy nhất là khi cậu thừa dịp Hạ Dương động tình không để ý nên trộm hôn lên.
Hứa Thừa Yến xuống giường, vào phòng tắm trước tắm rửa cơ thể rồi mặc áo ngủ một mình đi đến phòng chơi đàn. Ngồi trước dương cầm, cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn những phím đàn đen trắng.
Cây đàn dương cầm này là do Hạ Dương mua tặng cậu, là một cây đàn cổ, có lịch sử hơn hai trăm năm, đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh. Lúc đó, là cậu nhìn thấy tin tức trên mạng về thông tin của cây đàn này đang được triển lãm ở nước ngoài, sau đó cậu tình cờ nhắc đến cây đàn với Hạ Dương có một lần. Không ngờ đến tháng thứ hai Hạ Dương đã mua cây đàn này về tặng cậu, còn đặc biệt tu sửa lại một phòng trong căn hộ để làm phòng dương cầm.
Hứa Thừa Yến còn nhớ rõ lúc ấy cậu đã xúc động như thế nào khi nhìn thấy cây đàn piano này. Không phải vì cây đàn quý giá như thế nào, mà là vì chính mình chỉ tùy ý nhắc qua có một lần vậy mà người bên gối lại nhớ rõ về nó, còn mua nó tặng cậu.
Lúc ấy, cậu cho rằng Hạ Dương cũng thích cậu. Cho dù là không thích nhưng nhất định cũng có chút cảm tình. Cho nên mặc kệ Hạ Dương có lãnh đạm bao nhiêu thì Hứa Thừa Yến vẫn lao vào không chút ngại ngần.
Trong khi Hứa Thừa Yến miên man suy nghĩ, bàn tay đã theo quen thuộc đàn một khúc dương cầm. Đang khi đàn đến một nửa khúc nhạc, Hứa Thừa Yến nghe được bên ngoài hàng lang vang lên tiếng động, là Hạ Dương mở cửa rời khỏi phòng ngủ.
Hứa Thừa Yến đứng dậy đi ra phòng khách, liền nhìn thấy Hạ Dương mặc áo khoác màu đen chuẩn bị đi ra ngoài. Trên tay còn cầm một chiếc cà vạt sẫm màu, Hứa Thừa Yến đi qua theo thói quen lấy cà vạt trong tay Hạ Dương chuẩn bị giúp hắn thắt lên vừa hỏi: "Tối nay anh có về không?"
Hạ Dương lạnh lùng nói: "Không chắc."
"Ừm." Hứa Thừa Yến đáp lại, bàn tay vẫn thoăn thoắt giúp Hạ Dương thắt cà vạt.
Giống như là đôi phu phu mới cưới, người chồng ra cửa đi làm, người kia hỗ trợ giúp thắt cà vạt. Nhưng bọn họ không phải phu phu, cũng không phải người yêu.
Gần tối, Giang Lâm một mình ghé sang đây.
"Anh dâu!" Giang Lâm đem theo một túi trái cây thật to.
Hứa Thừa Yến hơi bất ngờ hỏi: "Dị ứng đã đỡ chưa?"
"Đã tốt hơn một chút rồi." Giang Lâm cười cười.
Hắn trải qua một đêm trong bệnh viện, hiện tại sưng vù trên mặt đã giảm bớt, nhưng vẫn còn một số nốt đỏ nhỏ trên má. Bất quá cũng may màu sắc của các chấm đỏ rất nhạt, phỏng chừng qua một hai ngày là có thể biến mất.
"Về sau em sẽ không ăn tôm hùm đất nữa!" Giang Lâm oán giận: "Tối hôm qua em mệt chết luôn! Bệnh dị ứng thật là cực hình!"
Giang Lâm đặt túi trái cây lên bàn ăn, lại ngửi được từ bên trong phòng bếp truyền đến mùi hương thật thơm liền ngay lập tức hỏi: "Anh dâu đang nấu cơm sao? Em có thể ăn ké được không?"
"Được." Hứa Thừa Yến cười đồng ý, vào phòng bếp làm thêm một phần nữa.
Sau khi xong xuôi, Hứa Thừa Yến dọn thức ăn lên bàn ăn. Giang Lâm nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ liền hỏi: "Không cần chờ anh của em sao?"
"Anh ấy không về." Hứa Thừa Yến nhàn nhạt nói.
Giang Lâm cái hiểu cái không gật đầu. Chờ đến khi kết thúc màn cọ cơm quen thuộc Giang Lâm cũng chuẩn bị rời đi. Hứa Thừa Yến buổi tối có lớp dạy dương cầm, liền cùng Giang Lâm ra cửa.
Hai người sóng vai nhau đi vào thang máy, Hứa Thừa Yến hỏi: "Lần này trở lại em dự định sẽ ở bên này bao lâu?"
"Không biết nữa." Giang Lâm nghĩ nghĩ: "Phỏng chừng em sẽ ở lại đây chơi một tháng rồi trở về trường."
"Trường học bên đó ổn chứ?"
"Không sao, cũng không có lớp học." Giang Lâm cười vui vẻ: "Dù sao ở trường học cũng là chơi, ở bên này cũng chỉ chơi, em ở đâu chơi đều giống nhau."
Thang máy xuống tới lầu một hai người liền tách ra. Hứa Thừa Yến đến lớp luyện đàn để dạy đàn cho học sinh, đến khi tiết học buổi tối kết thúc đã hơn chín giờ.
Hứa Thừa Yến vừa lên xe, đang định chuẩn bị trở về chung cư thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Hạ Dương gửi tới, là một cái định vị. Click mở vào định vị thì thấy địa điểm là ở một quán trà cao cấp.
Ngày thường Hạ Dương đều đi câu lạc bộ tư nhân hoặc quán bar, đây là lần đầu tiên cậu thấy Hạ Dương đến quán trà. Hứa Thừa Yến thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn theo định vị mà lái xe đi qua.
Sau khi đi vào quán trà, Hứa Thừa Yến tìm được số phòng liền đẩy cửa ra. Trong phòng đang có bảy tám người ngồi, vì động tĩnh cậu đẩy cửa vào mà tất cả đều nhìn lại đây.
Hứa Thừa Yến liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Dương, vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi hắn thì ánh mắt phát hiện người thanh niên đang ngồi kế bên tay trái hắn quay đầu lại.
Là Thẩm Tu Trúc.
Hứa Thừa Yến nhìn thấy Thẩm Tu Trúc cũng ở đây, cổ họng ngay lập tức tắc nghẽn.
Mà người ngồi ở bên tay phải Hạ Dương chính là Trì Dật, Trì Dật thấy cậu đến liền cười cợt nói: "Yến Yến tới đón Hạ thiếu à?"
"Mau, tới ngồi?" Trì Dật đứng dậy, dịch qua chỗ khác đem vị trí bên cạnh tay phải của Hạ Dương nhường cho Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến trầm mặc không nói, bất quá vẫn là đi qua ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương.
Trì Dật cười tủm tỉm hỏi: "Yến Yến uống trà gì?"
Hứa Thừa Yến trả lời: "Cái gì cũng được."
Trì Dật rót cho Hứa Thừa Yến một ly hồng trà, nhàn nhã tựa lưng vào ghế hỏi: "Uống ngon không?"
Hứa Thừa Yến không hiểu biết về trà cho lắm nên lịch sự nhấp một ngụm rồi đáp: "Khá ngon."
"Tôi cũng cảm thấy khá ngon, dù sao tôi cũng không hiểu mấy loại trà này có gì khác nhau, đều cùng một cái hương vị." Trì Dật cười: "Vẫn là Hạ thiếu nói muốn tới nơi này."
Vừa nhắc tới đề tài này, bên cạnh liền có người nói tiếp: "Đúng vậy, Hạ thiếu hôm nay như thế nào lại muốn tới đây? Ngay cả rượu cũng không có... "
Người nọ thói quen tính từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, lại lấy ra thêm bật lửa. Chỉ là người nọ còn chưa kịp châm lửa đã bị Hạ Dương lên tiếng cắt ngang.
"Đừng hút thuốc." Hạ Dương lạnh lùng nói.
"Xin lỗi, thói quen thói quen... " Người nọ vội vàng đem bật lửa cùng thuốc lá nhét vào lại túi áo: "Thiếu chút nữa đã quên, Tu Trúc không ngửi được mùi khói thuốc."
Một vị công tử khác vội vàng lên tiếng phá vỡ tình hình gượng gạo: "Nếu như thân thể Tu Trúc tốt lên một chút, liền có thể cùng chúng ta đi uống rượu!"
"Thôi bỏ đi, Tu Trúc ngoan như vậy, ngươi đừng có mà đem người ta dạy hư!"
Phòng trà nháy mắt trở nên náo nhiệt lên, đề tài nói chuyện bỗng chốc đều lấy Thẩm Tu Trúc làm trung tâm.
"Quán bar có mùi hôi tạp nham, Hạ thiếu sao có thể yên tâm cho Tu Trúc đi quán bar, vẫn là ở quán trà tốt hơn."
Trì Dật híp mắt nhìn Hứa Thừa Yến ở bên, ý vị thâm trường nói: "Yến Yến cảm thấy như thế nào?"
------------------------------------------------
Ức chế nhất là khi Yến Yến bị bạn bè Hạ Dương xa lánh, hắc hủi, nói xấu, chê cười đủ điều mà Hạ Dương chưa một lần lên tiếng quan tâm , chỉ mặc cho Yến Yến bị bọn họ sỉ nhục. Còn gì đau bằng khi người mình yêu không quan tâm đến mình mà để mình bị bạn bè chế nhạo nhiều năm như vậy cơ chứ. Hạ Dương rất xứng đáng với hai chữ "tra nam"
Bánh cá nhỏ: Chủ nhật sẽ không có chap mới nha mọi người, thấy nhiều bạn đọc truyện rồi bình luận làm mình hạnh phúc lắm ấy, cảm ơn mọi người nhiều🥰