Chương 8: Cài nút áo như vậy cô không thấy chặt sao?

Ngày thứ hai trở lại công ty, thư ký Tiểu Mạn thần thần bí bí gõ cửa tiến vào, đưa cho Tô Mộc Nghiên một tấm thiệp mời.

“Hôm qua tổng giám đốc ngài không tới, nên hôm nay mới đưa đến tay của ngài, thật ngại quá.”

Tô Mộc Nghiên cầm thiệp cưới, nhìn hoa văn đỏ chói, lại nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tiểu Mạn, clưỡng lự hỏi:“Cô muốn kết hôn ?”

“Vâng, hôn lễ định vào cuối tháng, cho nên đến lúc đó vô luận như thế nào cũng hy vọng vinh hạnh được tổng giám đốc tới tham gia.” Tiểu Mạn theo Tô Mộc Nghiên hai năm, hiển nhiên không xa lạ.

Tô Mộc Nghiên thản nhiên cười, “Nếu hôm đó cô có thể sắp xếp lịch trình cho tôi, tôi nhất định tham dự hôn lễ của cô.”

“A, thật không?” thông thường lịch trình của Tô Mộc Nghiên đều do thư ký Tiểu Mạn sắp xếp, bây giờ Tô Mộc Nghiên nói vậy, khẳng định là tỏ vẻ đồng ý. Tiểu Mạn mặt mày hớn hở, xoay một vòng tại chỗ, “Em không quấy rầy tổng giám đốc làm việc.”

“Này, chờ đã.” Tô Mộc Nghiên gọi lại Tiểu Mạn, “Kêu Giám đốc Cảnh đến văn phòng của tôi một chút.”

“Giám đốc Cảnh hình như đang họp, bàn bạc hình tượng người phát ngôn trong năm tới của công ty.” Nghĩ nghĩ, Tiểu Mạn tiếp tục nói: “Chị ấy có dặn em, nếu ngài có tìm thì nói buổi chiều chị áy mới có thể lại đây.”

“Được rồi.” Tô Mộc Nghiên gật đầu,“Không còn việc gì, cô ra ngoài trước đi.”

Nhìn thấy Tiểu Mạn thỏa mãn rời đi, Tô Mộc Nghiên cúi đầu nhìn thiệp cưới, mới bỏ nó vào trong ngăn kéo.

Tiểu Mạn từ sau khi tốt nghiệp vẫn đi theo bên cạnh thư ký Tô Mộc Nghiên học tập, lão thư ký về hưu, mọi chuyện Tô Mộc Nghiên đều giao cho nàng. Tuy rằng ngẫu nhiên phạm một ít lỗi, nhưng làm việc coi như có trách nhiệm, nên Tô Mộc Nghiên vẫn an bày nàng ở bên người mình. Nhớ rõ nàng so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi, vậy mà nay đã sắp kết hôn, chung qui có cảm giác khó tin.

Như thế nào ai cũng đều kết hôn, mà chính mình lại lẻ loi?

Lắc lắc đầu, Tô Mộc Nghiên buộc mình không nghĩ nữa, quay đầu nhìn văn kiện trên bàn, âm thầm thở dài, cam chịu số phận mở văn kiện ra.

Cảnh Phong đi vào văn phòng Tô Mộc Nghiên đã là buổi chiều .

Cảnh Phong hôm nay mặc áo sơ mi đen, nút áo cài đến tận cùng, áo sơ mi chỉnh tề không tì vết đóng trong dây lưng dài mảnh, cơ hồ lộ ra hương vị sạch sẽ, chỉnh tề.

Tô Mộc Nghiên ung dung chống cằm yên lặng đánh giá cô trong chốc lát, mới lắc lắc đầu, nói: “Đến mùa hè rồi, cài nút áo như vậy cô không thấy chặt sao?”

Đích thực, nếu so với Tô Mộc Nghiên trước mắt mặc váy ngắn vàng nhạt cổ chữ V xẻ sâu, như vậy Cảnh Phong thoạt nhìn có vẻ ngột ngạt mà cứng ngắt.

Nhưng mà Cảnh Phong chỉ yên lặng ngồi xuống, liếc Tô Mộc Nghiên một cái, nói: “Thật có lỗi, cái này hình như không thuộc phạm trù công tác cần thảo luận phải không?”

“Đúng.” Tô Mộc Nghiên trừng mắt nhìn, “Nhưng thảo luận một chút cũng không có vấn đề chứ? đúng không?”

“Cô rất rảnh?” thấy Tô Mộc Nghiên hoàn toàn không có ý thảo luận chuyện công, Cảnh Phong cũng nhàn hạ, ngồi tựa lưng vào ghế, đặt văn kiện trong tay sang một bên.

“Vừa xử lý xong hết văn kiện.” Tô Mộc Nghiên gật gật đầu, nói:“Thật sự rất rảnh.”

“Cho nên kêu tôi đến chỉ để tiêu khiển?”

Tô Mộc Nghiên kỳ thật đã sớm biết, suy nghĩ viễn vong tiêu khiển Cảnh Phong cho tới bây giờ đều không dễ gì thực hiện được, chẳng qua Tô Mộc Nghiên vẫn cứ thích vẻ mặt thản nhiên chế nhạo của Cảnh Phong, bộ dáng vênh lên khóe miệng, thái độ không quan tâm tới.

“Được rồi, trở lại chuyện chính. Tiểu Mạn nói sáng nay các người họp thảo luận về người phát ngôn thích hợp?” Vui đùa là vui đùa, Tô Mộc Nghiên còn nhớ rõ hiện tại thân ở công ty, đạo lý bàn việc công không nói chuyện tư.

“Đây là người cuối cùng chúng tôi chọn.” Cảnh Phong một lần nữa cầm văn kiện, dặt trước mặt Tô Mộc Nghiên. “Nếu không có ý kiến, kế tiếp chính là bàn bạc nói chuyện hợp tác.”

“Chuyện này cũng không nhất định phải cô đi.” Tô Mộc Nghiên nói tiếp, mới ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong đối diện, hỏi:“Ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn.” Cảnh Phong lắc đầu.

Hội nghị vẫn kéo đến giữa trưa, mỗi người mỗi ý kiến không thể thống nhất, cuối cùng để chọn một người mà mọi người đều tán thành thật sự là chuyện khó khăn, không tranh luận vài giờ là không có khả năng ra kết quả . Mà các phòng ban là việc với nhau, ngày thường tích lũy mâu thuẫn, thành kiến lại càng thêm trở nên bùng nổ gay gắt. Giám đốc từng phòng đều tranh cãi không ngớt, Cảnh Phong giám đốc Marketing vẫn bàng quan, nhưng thời điểm đưa ra kết luận cuối cùng, tránh không được cũng người khác tranh cãi.

Có người vui sướиɠ có người bất mãn.

Sau khi hội nghị kết thúc, Trợ lý của Cảnh Phong còn muốn làm xong bước đầu chế định phương án hợp tác, buổi chiều giao cho Tô Mộc Nghiên, đã là hiệu suất công tác nhanh đến bất ngờ.

Tô Mộc Nghiên đương nhiên hiểu được, như vậy công việc cũng thật sự là đổi cho Cảnh Phong làm, nếu là mình, thất chủy bát thiệt*??? buổi sáng vây quanh một chỗ tranh chấp, lải nhải, ai chịu cho nổi.

*Tht chy bát thit: n ào huyên náo, nhiu người cùng nói.

“Vất vả cô rồi.” Tô Mộc Nghiên thề những lời này tuyệt đối là xuất phát từ chân tâm, “Không bằng buổi tối cùng nhau tới nhà của tôi ăn cơm, đêm nay mẹ tôi xuống bếp, kêu cô nhất định phải tới.”

Nếu Tô Mộc Nghiên ký tên đồng ý, như vậy chuyện sau đó có thể giao cho trợ lý hoàn thành. Nhưng Cảnh Phong thật sự không quá nguyện ý đến Tô gia ăn cơm, cho nên cô chỉ thản nhiên từ chối: “Hay là thôi đi.”

“Thế nào? Cô sợ mẹ tôi lại giới thiệu đối tượng cho cô?”

Mẹ Tô nhiệt tình là chuyện mọi người đều biết, đặc biệt Tô Mộc Nghiên cùng Cảnh Phong thân thiết, Mẹ Tô lại đem chung thân đại sự của cô cùng Tô Mộc Nghiên coi trọng như nhau. Phàm là khi giới thiệu đối tượng cho Tô Mộc Nghiên, cũng vì Cảnh Phong mà chọn lựa một đối tượng thích hợp.

Nhưng công việc của Cảnh Phong thật sự quá bận, ngoại trừ đầu năm có phối hợp gặp vài người, còn lại toàn bộ đều lướt qua, không giải quyết được gì.

Tô Mộc Nghiên đương nhiên biết Cảnh Phong sợ hãi Mẹ Tô, Cảnh Phong tính tình lãnh đạm, mà Mẹ Tô nhiệt tình như lửa, hai người gặp nhau, luôn không dự đoán được sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng Mẹ Tô đã đã mở miệng, Tô Mộc Nghiên không lý nào không hoàn thành nhiệm vụ.

Huống hồ lần trước đã buông tha Cảnh Phong một lần, lúc này đây, nói gì cũng không thể dễ dàng buông tha cô.

“Không có việc gì, lần trước đối tượng kia tôi đã từ chối thay cô rồi, yên tâm đi.”

Đương nhiên, ai biết lúc này đây mẹ có chọn được người mới đề cử cho cô hay không. Tô Mộc Nghiên giảo hoạt cười, ở trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu.

“Được rồi.” Cảnh Phong thở dài, đối với lời Tô Mộc Nghiên nói, cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng Mẹ Tô đã mở miệng, cô như thế nào lại không nể mặt mà không đi.

Cảnh Phong đồng ý, Tô Mộc Nghiên không hề nói giỡn, nàng mở ra văn kiện trước mặt, nhìn một hồi, nhíu mày lại. Nàng ngẩng đầu liếc Cảnh Phong một cái, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng bất mãn, sau nàng bất động thanh sắc hạ mắt, đến xem xong hết mới ngẩng đầu lên.

“Ý của cô là, Hạ Chi Ca làm người phát ngôn năm nay?”

“Không phải của tôi, đây là kết quả thương nghị của các phòng ban.” Cảnh Phong lời ít mà ý nhiều, sửa lời Tô Mộc Nghiên.

“Công ty có thói quen, là hàng năm chọn trước năm người đề cử, sàng lọc từng người, cuối cùng thông nhất đưa ra ý kiến từ cô.” Tô Mộc Nghiên cau mày, bực bội nói không nên lời. “Cho nên, ý kiến của cô vẫn là chủ yếu, không phải sao?”

Cảm xúc Tô Mộc Nghiên đã thay đổi, Cảnh Phong liếc mắt một cái nhìn ra được, cô trầm mặc, cuối cùng mới nói: “Luận sự mà nói, Hạ Chi Ca là chọn người thích hợp nhất.”

“Lý do?” Tô Mộc Nghiên suy nghĩ.

“Trong ăn kiện đều viết rất rõ ràng.”

“Tôi muốn cô nói!”

Cảnh Phong giật mình, nhìn Tô Mộc Nghiên lạnh nhạt nói, hơi hơi ngạc nhiên. Các nàng trong công tác thường xuyên bất đồng ý kiến, nhưng Tô Mộc Nghiên giống như hôm nay không khống chế được như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

“Hạ Chi Ca xuất đạo làm người chủ trì, trong vài vài năm ngắn ngủi phẩm chất tăng lên nhanh chóng, gần như nổi tiếng trong nước. Cô ấy liên quan đến nhiều phương diện chủ trì, điện ảnh, ca sĩ, quảng cáo đều nhận được hưởng ứng không nhỏ, đặc biệt từ phương diện chủ trì tiết mục, mấy năm nay vẫn là cái tên dẫn đầu, tôi cho rằng không chỉ có phẩm chất, hình tượng của cô ấy cũng nổi tiếng, đây là lựa chọn không sai.” Cảnh Phong dừng một chút, mới tiếp theo nói: “Hơn nữa cô ấy làm người chủ trì tiết mục ở đài truyền hình, đại biểu cho hình tượng cùng địa vị thành phố chúng ta phát triển không ngừng, vừa lúc tương hỗ chiếu rọi cho công ty chúng ta. Theo tôi biết cạnh tranh với chúng ta là Hoành Cường đã tích cực mời Hạ Chi Ca làm người phát ngôn cho bọn họ, nếu lúc này chúng ta có thể mời cô ấy về, hình tượng cùng kết quả đều có thể áp chế đả kích khí thế của Hoành Cường.”

Tô Mộc Nghiên trầm mặc, nhìn văn kiện âm thầm trầm tư.

Nàng cũng không hoài nghi Cảnh Phong.

Nhiều năm thế này, nàng cùng Cảnh Phong vẫn hiểu, chính là bất luận các nàng lén lút như thế nào, ở trên phương diện công tác đều bỏ cảm tình cá nhân qua một bên. Cảnh Phong nói cũng đúng, việc này cũng luôn luôn quyết định từ Cảnh Phong, giống hôm nay như vậy trong công tác xuất hiện dao động riêng tư, Tô Mộc Nghiên vẫn là lần đầu tiên.

Nàng đã sắp bắt đầu bởi vì việc tư cá nhân mà ảnh hưởng công tác, trong bản năng đối với Hạ Chi Ca ấn tượng, đã muốn quấy nhiễu trạng thái công tác bình thường của Tô Mộc Nghiên.

“Tôi nhớ rõ lần này nghệ sĩ đến hợp tác với chúng ta không có Hạ Chi Ca.” Ký tên, Tô Mộc Nghiên khép lại văn kiện, đưa cho Cảnh Phong.

Cảnh Phong tiếp nhận văn kiện, “Là đề nghị của tôi, Chi Ca cũng rất hứng thú theo chúng ta hợp tác.”

“Cho nên ngày đó gặp mặt…” Tô Mộc Nghiên tựa hồ có chút hiểu được. “Cô chính là bàn bạc chuyện này?”

“Ừ.”

Cảnh Phong đáp, nhìn sắc mặt Tô Mộc Nghiên nháy mắt giãn ra, buồn cười, “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Xua tay, Tô Mộc Nghiên nhìn đồng hồ trên bàn, “Còn một giờ nữa, cô chuẩn bị đi, tan tầm gặp.”