- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Quan Hệ Thân Mật
- Chương 10: Bí mật thủy chung giấu không được.
Quan Hệ Thân Mật
Chương 10: Bí mật thủy chung giấu không được.
Tô Lập Hằng nhìn em gái mình thay giày xong đứng lên, cười vỗ vỗ vai nàng.
“Công việc bề bộn?”
Tô Mộc Nghiên cười cười, “Cũng tạm.”
Nói xong, nàng nhìn nhìn xung quanh, “Cảnh Phong đâu?”
“À, dì dẫn cô ấy vào bếp hỗ trợ.”
Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu nhìn nhìn phòng bếp, thế này mới gật gật đầu. Ngồi vào sô pha, nàng ngẩng đầu hướng Tô Nghiêu Hải bên cạnh, cười nói: “Ba.”
Tô Nghiêu Hải ứng thanh, đơn giản trò chuyện vài câu, liền quay đầu tiếp tục cùng Tô Lập Hằng nói chuyện.
Ôm đầu gối, Tô Mộc Nghiên ngồi dựa vào sô pha coi tivi, không tính tham gia đề tài của hai người.
Nàng cùng anh trai này, thật ra cũng không thân lắm.
Tô Lập Hằng không thích đứa em gái này, bất quá nhiều lần tiếp xúc, Tô Mộc Nghiên biết, từ lúc còn nhỏ đã biết. Dù sao năng lực phát hiện của trẻ con rất mạnh, ai thích mình, ai chán ghét mình, luôn có thể cảm giác được rất nhanh.
Đương nhiên, Tô Mộc Nghiên hoàn toàn có thể lý giải nguyên nhân Tô Lập Hằng không thích mình.
Dù sao thì hai người là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ của Tô Mộc Nghiên là vợ hai của Tô Nghiêu Hải, lúc mẹ Tô Lập Hằng mất, năm đó Tô Lập Hằng chỉ mới bốn tuổi. Hai năm sau, Tô Nghiêu Hải cưới mẹ Tô Mộc Nghiên, hơn nữa sinh Tô Mộc Nghiên.
Trong trí nhớ, Tô Mộc Nghiên lúc nhỏ rất thích quấn quít lấy anh trai lớn hơn mình bảy tuổi này, chạy theo sau hắn. Hắn đi đâu, Tô Mộc Nghiên liền theo đến đó. Đáng tiếc Tô Lập Hằng luôn tránh rất xa, căn bản không để ý tới Tô Mộc Nghiên đuổi theo phía sau kêu to hắn, hoặc là thừa dịp không có ba mẹ, lừa gạt nàng, kêu nàng cút xa.
Sau này Tô Mộc Nghiên trưởng thành, cũng bắt đầu chậm rãi hiểu được lí lẽ, đối với Tô Lập Hằng, cũng thiếu đi thân thiết.
Có lẽ trước đây mất đi mẫu thân là đả kích đối với Tô Lập Hằng quá mức tàn khốc, sau khi lớn lên tính cách quái gở, cũng không muốn thân thiết với ai, thấy người lớn đến, hắn liền né tránh. Mà Tô Mộc Nghiên không giống vậy, nàng tính tình hoạt bát hướng ngoại, lớn lên xinh đẹp lại nói chuyện rất ngọt, làm cho người lớn trong nhà ai nấy đều mặt mày hớn hở.
Ở Tô gia, Tô Mộc Nghiên hưởng thụ tất cả sự yêu thương, mà Tô Lập Hằng chỉ đứng trong góc, cự tuyệt người khác tiếp cận hắn.
Sau này Tô Lập Hằng tốt nghiệp đại học, tiến vào Thụy An, một bước ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Tô Mộc Nghiên tốt nghiệp, cũng thuận lý thành chương tiến vào phòng Nhân sự của Thụy An công tác. Tô Lập Hằng là tổng giám đốc, mà vừa mới bắt đầu khởi bước Tô Mộc Nghiên an phận ở phòng Nhân sự, hai người sống yên ổn vô sự với nhau. Nhưng hai năm trước, hắn đột nhiên muốn rời bỏ vị trí tổng giám đốc, ra ngoài lập công ty mới, Tô Nghiêu Hải tuy rằng khó hiểu, nhưng có suy tư mãi thì vẫn là đồng ý. Bước đầu thành lập công ty mới, hắn quá bận rộn, hai năm nay thật ra là lần đầu tiên trở về Tô gia.
Anh trai mình trở lại, Tô Mộc Nghiên lẽ ra nên vui mừng, nhưng nàng lại rầu rĩ ngồi trên sô pha, như thế nào lại không vui như vậy.
Tô Lập Hằng an vị ở đối diện nàng, nhiều năm rèn luyện, khiến cho hắn đã trở nên có thể hòa nhập với không khí gia đình, không giống như thời còn trẻ cứng rắn không hiểu tình người lõi đời. Đối với Tô Mộc Nghiên, hắn cũng sẽ tỏ ra mình là anh trai, quan tâm nàng, tiếp cận nàng. Nhưng là Tô Mộc Nghiên luôn cảm thấy không thân với hắn, cứ mặc hắn luôn thiện ý tiếp cận mình, nhưng trực giác cho biết, hắn muốn duy trì biểu hiện hòa bình giả dối, bên trong cũng không có bao nhiêu thật tâm.
Tô Mộc Nghiên không được tự nhiên, Cảnh Phong lại càng không tự tại, nếu Tô Lập Hằng đã trở lại, xem như là gia đình sum họp, mà mình lại chen vô trong, có chút không hợp.
Vào Tô gia, Cảnh Phong đã bị Mẹ Tô kéo vào phòng bếp hỗ trợ.
Mỗi lần đều là như vậy, so với kẻ hay cãi lại, chí chí chóe chóe Tô Mộc Nghiên, Mẹ Tô càng thích Cảnh Phong trầm ổn ít nói, lần đầu tiên Tô Mộc Nghiên mang Cảnh Phong về nhà ăn cơm, Mẹ Tô liền thích Cảnh Phong. Mỗi khi bà đích thân xuống bếp, bà đều thích lôi kéo Cảnh Phong vào hỗ trợ, truyền thụ taynghề đắc ý của mình.
Cho dù Cảnh Phong đối với việc này không hề có hứng thú.
“Tiểu Phong, sao lại cắt tóc?” Mẹ Tô dù hai tay bận rộn vẫn không không tò mò.
Con có thể nói là do con gái dì ép con sao?
Tay bào vỏ khoai tây, Cảnh Phong im lặng không lên tiếng. Nàng không trả lời, chỉ bào vỏ khoai tây sau đó bỏ vào trong rổ, bưng đưa cho Mẹ Tô, hỏi: “Như vậy được không?”
“Ừ, không sai không sai.” Mẹ Tô cười khanh khách tiếp nhận rổ khoai tây, đưa rau cho Cảnh Phong, “thịt kho khoai tây, con thích ăn chứ?”.
“Con không kiêng ăn.”
Cảnh Phong lúc này đã kinh xa thục lộ ngồi vào bàn lặt rau, nghe Mẹ Tô hỏi, ngảng đầu trả lời.
* Khinh xa thục lộ xe nhẹ chạy đường quen; quen việc dễ làm.
“Vậy nấu nhiều chút.”
Không kiêng ăn không có nghĩa là thích nha?
Cảnh Phong thờ ơ nghĩ, Mẹ Tô hình như nghe lời nói không bắt được trọng điểm.
“Đúng rồi Tiểu Phong, con còn chưa nói, con rốt cuộc vì sao lại cắt tóc?”
Mẹ Tô truy tận gốc quả thật cùng Tô Mộc Nghiên giống nhau như đúc, Cảnh Phong bĩu môi, cách ứng phó hai người họ cũng như nhau.
“À…” Buồn thanh nghĩ nghĩ, Cảnh Phong nói: “Thời tiết quá nóng nên đi cắt tóc.”
“A, chỉ vậy?” Mẹ Tô dứt khoát hẳn hoi cắt khoai tây, nghe Cảnh Phong nói, mới quay đầu lại, nói: “Con không nói, dì còn tưởng Nghiên Nghiên bắt con cắt tóc chứ.”
Động tác dừng lại một chút, Cảnh Phong bất đắc dĩ thở hắt ra, cuối cùng mới thản nhiên nói: “Không phải.”
Không muốn Mẹ Tô tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, Cảnh Phong quay đầu lại, hảo tâm nhắc nhở nói: “dì Tô, có phải có mùi gì khét khét không?”
“A, đúng đúng đúng, nồi thịt của dì!”
Tô Mộc Nghiên chống đầu, nghe tiếng vang “bi li ba la” trong phòng bếp, nhịn không được muốn vào trong xem thử.
Nói đến cũng kỳ quái, Cảnh Phong rõ ràng không phải người ầm ĩ, mà lại là người im lặng lãnh đạm, trong bếp lại bởi vì cô ấy mà náo nhiệt.
Nhìn nhìn phòng bếp náo nhiệt, Tô Mộc Nghiên rất muốn giành lại Cảnh Phong từ tay Mẹ Tô, nhưng là nàng quay đầu nhìn Tô Nghiêu Hải cùng Tô Lập Hằng đang nói chuyện, vẫn là kiềm chế ý tưởng trong lòng.
Nàng cũng nghĩ muốn vào phòng bếp hỗ trợ, nhưng là đối với việc bếp núc, Tô Mộc Nghiên hoàn toàn không có chút hứng thú. Huống hồ bởi vì nàng thường ngày ở phòng bếp hỗ trợ biểu hiện quá mức tốt đẹp, cho nên sau này mỗi lần Mẹ Tô xuống bếp, nàng chỉ cần dám đến gần phòng bếp nửa bước, Mẹ Tô sẽ dùng ánh mắt ghét bỏ mà hoài nghi nhìn nàng, buộc nàng không thể không rời khỏi phòng bếp. Đó là lãnh địa của Mẹ Tô, chỉ chào đón người mà bà chào đón, đĩ nhiên, Tô Mộc Nghiên không có trong đó.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên thở dài, nàng vẫn là lựa chọn tiếp tục ngồi trên sô pha yên lặng chờ cơm thôi.
Bên tai, tiếng Tô Nghiêu Hải cùng Tô Lập Hằng nói chuyện thỉnh thoảng truyền đến, toàn là chuyện công việc. Tô Mộc Nghiên không hứng thú, hoàn toàn không định tham gia.
Chống đầu, Tô Mộc Nghiên cầm remote tivi không biết bấm mấy trăm lần, mợi nghe được Mẹ Tô kêu bọn họ qua ăn cơm.
Thở phào một hơi, Tô Mộc Nghiên kập tức nhảy dựng lên, hướng bàn ăn mà đến.
Xếp bát đũa, Tô Mộc Nghiên nhìn thoáng qua Cảnh Phong, cười nói: “Cô xem, sau khi có cô, mẹ tôi không bao giờ cần tôi nữa.”
Cảnh Phong liếc liếc mắt nhìn kẻ vui sướиɠ khi người gặp họa Tô Mộc Nghiên, còn chưa kịp nói, chợt nghe trong phòng bếp Mẹ Tô khẩn thiết kêu, thở dài, Cảnh Phong tốt tính xoay người vào phòng bếp.
Tô Mộc Nghiên nhún vai, đắc ý cười.
Trên bàn cơm, Mẹ Tô hăng hái tiếp đón Cảnh Phong cùng Tô Lập Hằng dùng bữa. Tô Lập Hằng yên lặng cúi đầu ăn cơm, cũng không nhiều nói.
Thẳng đến khi ăn xong, Tô Lập Hằng mới ngẩng đầu, nhìn Cảnh Phong liếc mắt một cái, cười gọi lại nàng, “Đúng rồi, Cảnh Phong, chuyện đó cô nghĩ thế nào?”
“Sao?” Cảnh Phong không rõ Tô Lập Hằng nói đến chuyện gì, chỉ để bát xuống, nghi hoặc nhìn hắn.
Tô Lập Hằng kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, “Nghiên Nghiên, như thế nào? Em không nhắc với Cảnh Phong sao?”
Không xong.
Tô Mộc Nghiên trong lòng “lộp bộp” một chút, lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước Tô Lập Hằng đề cập đến.
Nhưng là đừng nói nhắc tới, nàng căn bản đã quên chuyện này, cũng căn bản không định nói với Cảnh Phong.
Sau đó tuy rằng có cam đoan với Tô Nghiêu Hải nhất định sẽ cùng Tô Lập Hằng thương lượng, nhưng vừa ra khỏi cửa, nằng liền quăng nó lên chín tầng mây.
Nay Tô Lập Hằng nói rõ, như vậy thật sự là tình huống gay go. Cảnh Phong không chỉ biết, hơn nữa còn biết thêm việc mình giấu nhẹm chuyện của cô ấy.
Cũng không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên hận không thể đào ba thước đất mà chui vào trốn đi.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Quan Hệ Thân Mật
- Chương 10: Bí mật thủy chung giấu không được.