"Năm đó…" Giang Hoài Sương vững tâm, từ từ đem chuyện Giang mẹ kể nói lại một lần nữa với Hứa Đan Lạc.
Hứa Đan Lạc không nói gì, nghiêm túc lắng nghe, nhíu mày lại như là đang suy nghĩ gì đó.
"Tuy rằng năm đó Giang gia không có trực tiếp tham dự vào chuyện kia, thế nhưng vẫn từ chối vươn tay cứu viện Hứa gia và hủy hết các hợp đồng đang hợp tác lúc đó. Vì lẽ đó sau này mẹ chị mới có suy nghĩ nhận nuôi em, sau đó để em làm người kế thừa tài sản Giang gia để bù đắp…" Giang Hoài Sương dừng lại, cẩn thận từng li từng tí một mà nhìn Hứa Đan Lạc: "Không biết em đối với chuyện biết được bao nhiều, hiện tại chị đã đem những gì mình biết nói ra. Cũng biết tiếp theo chuyện không chỉ là vấn đề Hứa gia bị phá sản. Hiện tại bất luận em đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, chị chắc chắn tận lực thỏa mãn…"
Giang Hoài Sương buông tay Hứa Đan Lạc đang vây quanh ra, chậm rãi từ trên giường dời đi, đứng lên. Cái thời điểm này nên để Hứa Đan Lạc đơn độc ở lại, tỉnh táo suy nghĩ. Dù sao từ người yêu biến thành kẻ thù, cần có thời gian để chấp nhận đi. Giang Hoài Sương cười khổ, đối mặt Hứa Đan Lạc tư thái trầm mặc đột nhiên trong lòng có chút hối hận, hay là mình nên đem tất cả mọi chuyện giấu đi mới là đúng? Lắc đầu một cái, Giang Hoài Sương tự giễu, không ngờ mình lại cũng có lúc trỗi dậy tâm tình nhát gan như vậy.
"Chị là biết chuyện này khi nào?" Hứa Đan Lạc hít sâu một cái, hỏi.
"Buổi trưa sau khi gặp mẹ." Giang Hoài Sương tay trái siết chặt tay phải, lúc này lại có loại cảm giác đang chờ đợi hình phạt.
"Vậy thì lúc trước khi biết chuyện này, tình cảm chị đối với em… Là thật?"
"Uhm."
"Vậy còn hiện tại?"
"Cũng như vậy." Giang Hoài Sương đỡ trán, tại sao mình như là đang bị tra hỏi.
"Để em biết hết chuyện của hai nhà, chị không sợ em trả thù? Không sợ em trả thù Giang gia? Chị đối với tình cảm này có còn như trước?" Hứa Đan Lạc đứng dậy, từng bước từng bước hướng về phía Giang Hoài Sương tới gần, rất có tư thế hùng hổ doạ người.
"Tiểu Lạc…" Giang Hoài Sương khẽ gọi nhưng trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Nhìn thấy Giang Hoài Sương vẻ mặt lo lắng, Hứa Đan Lạc nhếch miệng, đứng ở trước mặt Giang Hoài Sương không có đi về phía trước nữa."Hiểu được rồi, lúc này bất luận em đưa ra yêu cầu gì chị cũng có thể làm thật không?" Hứa Đan Lạc cười cười, khóe miệng lại có tia giảo hoạt.
"Uhm, nếu như là em muốn tất cả cổ phần của Giang thị, cũng có thể." Giang Hoài Sương trong lòng có chút bồn chồn, ngược lại không phải sợ Hứa Đan Lạc đưa ra cái gì quá đáng mà là sợ sẽ rời đi. Đặc biệt là bây giờ còn có nửa bản văn kiện kia đã kí tên vững chắc… Giang Hoài Sương ánh mắt từ trên bàn trong nháy mắt xẹt qua.
"Được, em muốn…" Hứa Đan Lạc để sát vào bên tai Giang Hoài Sương, thấp giọng: "Em muốn làm thụ trong quan hệ với chị…"
"Cái gì?" Giang Hoài Sương tưởng thính lực của mình xảy ra vấn đề, không khống chế lại hỏi lần nữa.
"Không phải chị suy nghĩ muốn bồi thường em sao? Em không muốn tiền cũng không muốn cái gì khác, chính là muốn làm thụ, không phải chị cũng bất mãn chứ?" Hứa Đan Lạc ngoác miệng ra, nhẹ giọng Hừ tiếng: "Còn nói em bất luận đưa ra yêu cầu gì cũng có thể."
"…" Giang Hoài Sương đỡ trán: "Em còn nhỏ, hiện tại không phải lúc."
"Đầu tiên em đã đủ mười tám tuổi, cũng đã thành niên. Thứ hai hiện tại đây là yêu cầu của em. Thứ ba liền làm ngay lập tức được không?" Hứa Đan Lạc đếm trên đầu ngón tay, bắt đầu cho Giang Hoài Sương mấy cái hai, ba.
"Không được…" Giang Hoài Sương không chút do dự mà từ chối yêu cầu của Hứa Đan Lạc. Đùa giỡn sao, hiện tại vào lúc này cả hai còn một đống vấn đề lớn cần giải quyết, biến cố bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể xảy ra, ngay cả ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì cũng rất khó đoán trước, thời điểm này mình còn nghĩ đến văn kiện kia, thực sự là đủ chuyện phải lo.
Hứa Đan Lạc không nói, trấn định tự nhiên cầm lấy văn kiện nhét vào tay Giang Hoài Sương, xoay người liền muốn ra khỏi phòng ngủ.
"Đi đâu?" Giang Hoài Sương kéo Hứa Đan Lạc, cảm thấy văn kiện trong tay là càng ngày càng phỏng tay.
"Đi làm thụ." Hứa Đan Lạc quay đầu, nhẹ nhàng chuyển động tay tránh ra, lấy ngữ khí cực kỳ bình tĩnh trả lời Giang Hoài Sương, bình tĩnh giống như muốn đi uống nước.
Đi làm thụ… Đi làm thụ… Giang Hoài Sương khẩu khí xông lên, suýt giơ cờ trắng đầu hàng.
Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương tức đến nổ phổi, rồi lại không chỗ phát tiết, cũng không vội đi. Tựa hồ sợ Giang Hoài Sương tức giận không chết, Hứa Đan Lạc chậm rãi mở miệng: "Sẽ bồi thường, vậy tốt lắm, em yêu cầu chị liền ký văn kiện này để em đi tìm người khác, sau này chúng ta sẽ không liên quan đến nhau nữa. Nếu không chị tự mình đến…" Tuy rằng Hứa Đan Lạc bắt đầu là gương mặt lạnh lùng nhưng là đến mấy chữ cuối cùng, âm thanh vẫn không tự chủ được mà thấp xuống, bên tai hơi nóng nóng, che giấu sượt về bên giường, ngồi xuống cũng không nhìn tới Giang Hoài Sương.
Trên thực tế Giang Hoài Sương xác thực rất tức giận nhưng cũng nhìn ra Hứa Đan Lạc để lộ cái sự ngượng ngùng cuối cùng kia. Khe khẽ thở dài, Giang Hoài Sương biết Hứa Đan Lạc là cố ý chọc giận mình, đều đến thời điểm này rồi vẫn còn cố chấp sao."Đừng vì giận hờn chị mà đi làm chuyện kỳ quái…"
Cong cong khóe miệng, Hứa Đan Lạc khẽ mở bờ môi: "Không có giận hờn, chỉ là thực sự đang tức giận."
Rất tốt, rất mạnh mẽ… Giang Hoài Sương bị thái độ của Hứa Đan Lạc tứ lạng bạt thiên cân làm cho nghẹn.
"Không hiểu được tại sao em biết chuyện hai nhà chúng ta lúc trước, vẫn đề nghị loại yêu cầu này?" Giang Hoài Sương nhìn văn kiện đang bị mình nắm ở trên tay, do dự mở miệng hỏi: "Em làm sẵn bản văn kiện này, vậy sau khi được giải thoát sẽ chuẩn bị một đêm tình yêu, rồi cao bay xa chạy?"
"Nghĩ quá nhiều…" Hứa Đan Lạc trao đổi phiền muộn.
" Sau khi yêu cầu được hoàn thành thì sao đây?" Giang Hoài Sương có chút chịu thua.
"Chuyện sau này, để sau này đi." Hứa Đan Lạc đúng là nửa phần không mắc câu, trả lời đến rất có kỹ xảo.
"…"
"Rốt cuộc chị quyết định cong chưa? Nếu như chị không muốn, em liền đi." Giang Hoài Sương trầm mặc nhìn ra Hứa Đan Lạc có chút sợ hãi, làm dáng liền muốn từ trên giường đứng dậy đi mở cửa.
"…" Giang Hoài Sương không quản Hứa Đan Lạc, không lên tiếng, động đậy trước nhưng là đi tới cạnh cửa tủ quần áo bắt đầu lục lọi đồ.
"Em đi…" Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương không phản ứng lại mình, trong lòng đột nhiên có chút hoảng. Nếu như còn không muốn, cái kia chẳng lẽ mình thật sự đi ra ngoài tùy tiện tìm một người khác sao…"Thật sự em đi đó…" Hứa Đan Lạc nắm tay nắm cửa, bắt đầu phô trương thanh thế, ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm Giang Hoài Sương vẫn đang kiếm đồ trong tủ quần áo.
Lặng lẽ… Lặng lẽ… Trong phòng chỉ còn lại âm thanh Giang Hoài Sương tất tất tác tác tìm kiếm đồ. Hứa Đan Lạc cắn cắn môi, trong lòng là vừa thẹn vừa giận, không nghĩ tới cho dù mình đi ra ngoài tìm người khác Giang Hoài Sương cũng có thể bình tĩnh giống như vậy. Thực sự là Giang Hoài Sương cái gì cũng đáng ghét nhất!
Tìm được một lúc, Giang Hoài Sương mới dừng lại, eo động động thẳng lên. Chuyển động tầm mắt liền đối đầu Hứa Đan Lạc đang cắn môi, ngậm lấy lệ nhìn mình. "Chị biết là em chỉ dọa thôi, đàng hoàng về trên giường ngồi đi." Hứa Đan Lạc yếu sức, Giang Hoài Sương lập tức lại khôi phục hung hăng ngày xưa, lời nói hàm chứa cường ngạnh.
"!" Hứa Đan Lạc không ngờ tới Giang Hoài Sương mở miệng càng là như vậy, trong lòng nhất thời vừa tức vừa vội, quay đầu liền mở cửa đang khóa, mở cửa phòng ra liền hướng ra ngoài đi.
"Đi đâu?" Giang Hoài Sương giọng nói vẫn không nhanh không chậm, âm thanh tìm đồ vật tất tác cũng không ngừng.
"Chị muốn xen vào!" Hứa Đan Lạc tức giận trả lời nhưng trong lòng có chút buồn rầu, mình đi ra ngoài chuyện về sau liền phiền phức. Nghĩ đi nghĩ lại không khỏi oán trách Giang Hoài Sương, không thể thử nửa lần theo dỗ mình sao, lỗ mãng muốn đem người đẩy đến đường cùng mới cao hứng sao.
"Là chị không muốn quản." Giang Hoài Sương tạm dừng, vừa đúng lúc Hứa Đan Lạc trước khi tiếp tục tức giận nói: "Không biết trước khi em đi có thể giúp chị tìm xem trong nhà còn áo ngủ mùa hè hay không."
"Ở sau cánh tủ quần áo ô thứ hai bên cạnh, bên trong có rất nhiều áo ngủ màu hè, còn bên ngoài đều là áo ngủ đông, đẩy ra liền có thể nhìn thấy." Hứa Đan Lạc bĩu môi, theo thói quen trả lời Giang Hoài Sương. Đến lúc đổi tủ quần áo sẽ thu dọn lại toàn bộ, Giang Hoài Sương ở ô quần áo mùa đông tìm quần áo mùa hè, cũng thật là làm khó dễ.
"Cảm ơn." Giang Hoài Sương quả nhiên rất nhanh lấy ra cái váy ngủ.
Hứa Đan Lạc mới phản ứng được mình còn chưa hết giận mà giúp tìm đồ vật làm cái gì! "Em muốn đi, còn cần tìm cái gì nữa không?" Hứa Đan Lạc nhìn thấy Giang Hoài Sương yên lặng lắc đầu, phẫn nộ.
"Đúng vậy. Phải đi a, vậy còn tìm áo ngủ làm cái gì?" Giang Hoài Sương làm như bỗng nhiên tỉnh ngộ, đem váy ngủ bỏ lại tủ quần áo, đứng dậy đối với Hứa Đan Lạc cười cười: "Tạm biệt, không tiễn…"
"… ý là?" Hứa Đan Lạc tức giận nhưng không phải ngu ngốc, lần này nhìn thấy Giang Hoài Sương trên mặt nụ cười ý vị thâm trường, đột nhiên phát hiện mình bị đùa giỡn.
"Làm sao em lại không đi nữa?" Giang Hoài Sương khom lưng lấy ra váy ngủ, đi tới cửa phòng ngủ, cửa phòng một lần nữa đóng lại: "Chị không quen khi tắm rửa mà mở cửa."
"Đùa cợt!" Hứa Đan Lạc trừng Giang Hoài Sương.
"Ừm, đúng nha." Giang Hoài Sương thoải mái thừa nhận, thuận tiện trước lúc Hứa Đan Lạc tiếp tục oán giận, hôn: "Ngoan ngoãn, không nên chạy loạn." Xong, liền tiến vào phòng tắm.
A… Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng sờ dưới môi mình, có chút sững sờ, Giang Hoài Sương là đáp ứng sao? Làm sao nhanh thay đổi thái độ như vậy… Bất quá mặc kệ làm sao, rốt cục, có thể… Giang Hoài Sương cái ngu ngốc, không ai rõ hơn mình chuyện năm đó, chuyện của cha mẹ mình căn bản không liên quan chuyện Giang thị cắt vốn. Bất quá có thể hơi hơi lợi dụng tâm lý hổ thẹn của Giang Hoài Sương cũng không phải việc xấu. Hứa Đan Lạc khuôn mặt ửng đỏ nhìn giường chiếu.
Giang Hoài Sương đóng lại cửa phòng tắm, tựa ở ván cửa nhẹ nhàng thở ra tức giận, mới vừa giương cờ trắng thì Hứa Đan Lạc ở bên ngoài thần sắc đã nhẹ nhõm. Hứa Đan Lạc không an lòng, Giang Hoài Sương biết. Đặc biệt là nghe được mình sẽ không động vào em ấy, Hứa Đan Lạc sẽ nghĩ mình muốn để em ấy hoàn chỉnh mà đưa đi, Giang Hoài Sương biết hôm nay nói ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ là không ngờ rằng nhanh chính là…
Sau khi biết sự tình hai nhà sự, Hứa Đan Lạc lại đưa ra yêu cầu này, đến cùng là tha thứ Giang gia còn muốn cùng mình quan hệ? Hay là chuẩn bị qua cái đêm cuối cùng này sau đó phủi tay bỏ đi? Giang Hoài Sương có chút bối rối. Duy nhất hiểu được chính là nếu như hôm nay mình không đầu hàng, như vậy Hứa Đan Lạc thật sẽ bị thái độ của mình kí©h thí©ɧ đến làm chút chuyện kỳ quái cũng không chừng.
Hứa Đan Lạc càng yêu, tâm tình suy nghĩ bảo vệ em ấy của mình càng mạnh, Giang Hoài Sương tựa hồ có hơi hiểu được tại sao Hứa Đan Lạc tròn mười tám tuổi liền bắt đầu nghĩ cùng mình giải trừ quan hệ nhận nuôi. Muốn bắt đầu là lấy thân phận người yêu sao…