Chương 83: Văn kiện

"Uhm…" Giang mẹ thấy sự tình đều lộ, ngầm thừa nhận.

Giang Hoài Sương không nói kỳ thực là mỗi bước đi đều mãnh liệt, đến tột cùng cuộc đời của mình còn phải đen hơn máu chó mới có thể thấy được ánh sáng sao!

"Tiểu Sương, bây giờ mọi chuyện con đã biết. Nếu như sau này tiểu Lạc có ý đi thăm dò, như vậy bảo đảm tiểu Lạc đối với nhà chúng ta sẽ hận thù. Đến thời điểm đó, là…" Giang mẹ lôi kéo tay Giang Hoài Sương, tràn đầy phiền muộn: "Nếu như tiểu Lạc không phải là không có ý nghĩ thành gia lập nghiệp, ba mẹ cũng sẽ không nghĩ đem tiểu Lạc nhận nuôi trở về, thật phiền phức."

Rút tay về, Giang Hoài Sương đầu có chút loạn. Lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Hứa Đan Lạc, âm thanh reo hai tiếng… Mãi đến khi kết thúc cũng không ai tiếp. Giang Hoài Sương hiện tại không có tâm tư đi tìm hiểu ân ân oán oán mấy năm trước, chỉ biết là tên ngốc kia phỏng chừng lại để tâm vào chuyện vụn vặt. "Chuyện này để nói sau đi, hiện tại con đi tìm tiểu Lạc." Giang Hoài Sương lời ít mà ý nhiều nói cùng Giang mẹ, quay đầu hướng về xe mình đi tới.

Gọi điện thoại nhà ở nội thành không ai tiếp, gọi điện thoại biệt thự vẫn không ai tiếp. Lại gọi di động của Giang ba, Giang ba cũng ra ngoài, hiện tại không biết tăm tích Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương cũng không giải thích nhiều trực tiếp cúp máy. Lái xe ở phụ cận chuyển vài vòng, không thấy bóng người Hứa Đan Lạc, di động cũng ở trạng thái không người tiếp, Giang Hoài Sương trong lòng có chút gấp. Quay đầu liền hướng về biệt thự lái tới, hi vọng tên kia đã ở trên đường trở về.

Trở lại biệt thự, Giang ba cùng Giang mẹ bước đến trước, Giang Hoài Sương lầu trên lầu dưới tìm kiếm, không thấy Hứa Đan Lạc, chỉ là nhìn thấy di động của Hứa Đan Lạc trong phòng cùng những nguyên liệu đang ngâm để nấu canh ngọt trong bếp. Đáng ghét nhất người ra ngoài không mang theo di động! Giang Hoài Sương nhìn những nguyên liệu kia có chút thất thần, Hứa Đan Lạc tên kia, vẫn là sẽ trở về nấu canh cho mình chứ… Nghĩ, Giang Hoài Sương trong lòng liền không ngừng khó chịu. Nếu như chuyện năm đó thật sự như mẹ nói, như vậy Hứa Đan Lạc cùng mình coi như có thể cùng nhau, cũng không cách nào hoàn toàn không có tia khúc mắc…

Giang Hoài Sương trong lòng thì có chút oán, theo như tài lực của Giang thị năm đó là hoàn toàn bị người khác áp bức, đó là hiện thực. Thở dài đứng dậy, cũng không ai biết nhiều năm sau mình và Hứa Đan Lạc lại sẽ yêu nhau, nếu không năm đó bọn họ làm sao ra quyết định gây bất lợi cho Hứa thị.

Giang mẹ nhìn Giang Hoài Sương ở nhà bếp đờ ra một chút rồi thở dài một chút, có chút kinh hãi đẩy đẩy Giang ba, ra hiệu đứng ra đi dỗ dành hài tử. Giang ba không vui trừng mắt, không nhúc nhích.

Bất kể là năm đó là Lâm Thanh Lam hay là hiện tại Hứa Đan Lạc, Giang ba đều có khuyên qua Giang mẹ để bọn nhỏ tự mình xử lý chuyện của mình. Nhưng Giang mẹ cũng là người cố chấp, năm đó chuyện Lâm Thanh Lam suýt hại chết Giang Hoài Sương, kết quả hiện tại vẫn muốn nhúng tay vào chuyện của con cùng Hứa Đan Lạc. Giang ba là người chồng thương vợ của mình, cho nên đối với chuyện Giang mẹ làm theo ý mình thì nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng đồng thời Giang ba cũng muốn làm một người ba tốt, mười năm trước suýt chỉnh chưa đủ hiện tại lại muốn chỉnh? Ông cũng không muốn ở tuổi già không người đưa ma.

"Nếu như tiểu Lạc trở về thì cho gọi điện thoại cho con." Giang Hoài Sương sắc mặt có chút kém, nói xong câu liền cầm túi lại muốn ra ngoài.

Giang mẹ mới vừa muốn nói cái gì lại bị Giang ba bên cạnh ngăn cản, thuận tiện trừng hai mắt. Giang mẹ hiếm thấy Giang ba ngầm lộ ra vẻ nghiêm túc với mình thì sững sờ, liền bỏ mất cơ hội ngăn cản Giang Hoài Sương.

"Lôi kéo làm cái gì?" Mắt thấy Giang Hoài Sương đi tới cửa lớn, Giang mẹ tràn đầy lo lắng oán giận.

"Có biết con năm nay bao nhiều tuổi hay không?" Giang ba buông tay Giang mẹ ra, tự nhiên rót hai ly trà, đưa một ly cho Giang mẹ.

"Hai mươi bảy."

Giang ba cười: "Biết con cũng đã hai mươi bảy, còn quản nhiều như vậy làm cái gì? Năm đó mười bảy mười tám tuổi, cảm thấy còn trẻ kích động, cùng Lâm Thanh Lam yêu nhau chỉ là ham mới mẻ, trăm phương ngàn kế mà đem người kia đưa đi. Kết quả? Con suýt cũng không còn… Mười năm qua cũng không thấy có nửa ý định kết hôn lập gia đình. Đúng là đối với tiểu Lạc thật để ý, kết quả lại …"

"Ông đừng cho là đến cùng tựa như không có chuyện gì, một số chuyện ông đều không có phần tham gia sao?" Giang mẹ giận hờn đem ly trà thả lại trên bàn: "Lại nói sự tình của Hứa gia ông chưa quên chứ? Nếu như Hứa Đan Lạc sau này biết gia sản của cha mẹ mình bị người khác thừa cơ hãm hại, ông cảm thấy sẽ dằn vặt con chúng ta ra sao?"

"Ngược lại… hài tử Tiểu Lạc này, nhìn cũng sẽ không làm chuyện xấu." Giang ba nhàn nhã uống trà: "Hơn nữa cũng đừng nhắc đến chuyện cũ lúc trước để gây tổn thương, trên thực tế chúng ta chỉ là từ chối rót tiền vào công ty của Hứa Cốc An, đồng thời đình chỉ quan hệ hợp tác cùng bọn họ mà thôi. Đều là quyết định thương mại, lén lút làm ra những thứ đó, đều là Miêu gia làm ra. Coi như sau đó tiểu Lạc đi thăm dò, cũng nhiều lắm cảm thấy chúng ta lúc đó là một thương nhân quá mức tính toán, không hề cân nhắc ân tình mà thôi."

"Nhưng dù sao lúc đó Hứa Cốc An đến van cầu chúng ta, cũng đã cùng Đường Mạt Lộ…" Giang mẹ thở dài: "Tuy rằng chúng ta không có làm cái gì, thế nhưng vẫn cảm thấy là mắc nợ bọn họ. Nếu như không phải là bởi vậy, lúc trước cũng sẽ không muốn đi nhận nuôi tiểu Lạc."

"Nếu như sự tình đã vậy, vẫn là nên nghĩ thoáng chút, con cháu tự có phúc con cháu. Chuyện sau này còn chưa có xảy ra, ai biết sẽ biến thành ra sao đây? Gần đây nhất vốn có người nói 2012 thế giới sẽ tận thế… Không chừng đến lúc đó thế giới tận thế còn đi lo lắng những chuyện còn chưa phát sinh làm gì."

Giang mẹ quýnh lên, sao lại kéo đến thế giới tận thế…

"Thực sự không được nữa thì chờ khi tiểu Lạc trở về chúng ta liền đem chuyện năm đó nói ra đi, cũng đừng giấu mãi. Nếu như tiểu Lạc không chịu chấp nhận, chúng ta liền cho chút cổ phần coi như duyên phận đã tận. Nếu như còn nguyện ý cùng tiểu Sương, bà cũng đừng đoán già đoán non, chuyện của bọn nhỏ liền để bọn chúng tự mình giải quyết đi. Suy nghĩ như thế nào đi nữa tiểu Lạc cũng sẽ không đem tiểu Sương ép tới tự sát chứ? Nếu còn tiếp tục náo loạn chuyện mười năm trước lặp lại lần nữa. Bà muốn sao?"

Nghĩ đến chuyện năm đó, Giang mẹ từ đáy lòng phát lạnh, ít nhiều gì cũng là đem lời nói Giang ba nghe vào lòng. "Hiện tại nghe theo ông, trước đây tôi muốn làm những chuyện này, làm sao không thấy ông ngăn cản?"

"Hiện tại bởi vì tiểu Lạc chỉ là tức giận bỏ đi vài tiếng, con liền lo lắng đến hồn cũng không còn. Vừa nãy gương mặt đen đó… Không nhìn thấy à? Con chúng ta nghiêm túc lên không phải chúng ta ra vài thủ đoạn liền có thể doạ dẫm." Giang ba cười híp mắt đem ly trà đưa cho Giang mẹ: "Đó là đau lòng, không nỡ lòng bỏ được. Nhưng là chúng ta già rồi, chúng ta phải để con tìm một đứa trẻ hiểu ý không phải sao?"

Giang mẹ không từ chối, tiếp nhận cái ly uống trà: ""Ý ông là đứa trẻ hiểu ý chính là tiểu Lạc?"

"Còn không phải sao…" Giang ba cao thâm khó dò cười cười: "Bất quá tiểu Sương chọn nhất định là rất muốn. Huống hồ tôi vẫn thật yêu thích hài tử tiểu Lạc. Thay vì lo lắng chúng nó sau này ra sao, không bằng ngẫm lại tiểu Sương hiện tại đã biết chuyện của Lâm Thanh Lam, chúng ta nên làm sao dỗ dành con không nên tức giận."

Giang ba xem như là tỏ thái độ… Giang mẹ uống trà không tiếp tục nói nhưng trong lòng là tiếp thu những từ ngữ kia. Hôm nay tiểu Sương kinh hoàng cùng căng thẳng đều là xem thấy trong mắt mình, nếu như thật sự liều mạng, có lẽ còn chưa bị tiểu Lạc thương tổn, sẽ bị mình… Haizz, nếu như không có chuyện Hứa gia kia thì tốt rồi.

Đang buồn bực mất tập trung, Giang Hoài Sương lái xe ở trên đường xung quanh tìm người, tự nhiên không biết Giang ba đã đứng lại lập trường, đang đảm nhiệm công tác thuyết phục.

Ở trên đường lòng vòng nhiều giờ, Giang Hoài Sương gọi điện thoại về biệt thự, biết được Hứa Đan Lạc không có trở về, lại gọi điện thoại trong nhà ở nội thành, vẫn là không ai tiếp. Giang Hoài Sương trong lòng càng ngày càng loạn, đem xe đứng ở bên đường, xoa huyệt thái dương, hi vọng sau khi tỉnh táo lại có thể nghĩ được Hứa Đan Lạc sẽ đi nơi nào.

Không nghĩ ra được… Không nghĩ ra được… Giang Hoài Sương chán nản nằm ở trên tay lái. Tên ngố kia nghe được một nửa, liền coi mình thật sự không muốn chạm vào em ấy, nghĩ rằng mình muốn chắp tay bàn giao sao. Ngớ ngẩn, tên ngớ ngẩn… Giang Hoài Sương nhỏ giọng nói thầm nhưng tinh thần cũng không tốt hơn, tiếp tục dọc theo đường chậm rãi mà lái. Mặc dù biết loại tìm kiếm không có phương hướng này chắc chắn là mò kim đáy biển nhưng Giang Hoài Sương cảm thấy dù sao cũng hơn ngồi ở trong nhà, tuy rằng hiện tại trong lòng cũng rất khó chịu.

Ở trong thành phố chạy qua lại, liền chạy trên con đường quen thuộc, Giang Hoài Sương ngẫm lại, đạp cần ga, trực tiếp hướng về nhà ở nội thành. Đỗ xe lên lầu, mở cửa, đập vào mắt chính là giày da của Hứa Đan Lạc chỉnh tề đặt trên tủ giày ở cửa. Chuyển đến biệt thự là vào mùa đông, ở đây xuất hiện giầy mùa hè, hẳn là trở về đây… Giang Hoài Sương nhẹ nhàng khép cửa lại, ngẫm lại, khóa cửa. Coi như Hứa Đan Lạc thấy mình muốn chạy, cũng cần tốn chút thời gian mở khóa.

Hơn nửa năm không ai ở nhà, lại không có bụi bẩn? Giang Hoài Sương thay giày xong, lại phát hiện trong nhà thật giống mới vừa được ai dọn dẹp, không dính một hạt bụi. Tiểu gia hỏa lại âm thầm chạy tới dọn dẹp nhà cửa, đến tột cùng là muốn làm gì… Rõ ràng là ở trong nhà của mình nhưng Giang Hoài Sương có loại cảm giác chột dạ như đang ăn trộm.

Phòng khách, không có ai. Nhà bếp, không có ai. Sân thượng, không có ai. Giang Hoài Sương nhìn phòng ngủ lớn, khách phòng, thư phòng ba cánh cửa còn lại, trong lòng đột nhiên rung đến lợi hại. Nhất thiết phải cẩn thận, không để chạy… Giang Hoài Sương âm thầm căn dặn chính mình, mở ra cửa thư phòng —— không có ai. Mở ra khách phòng, vẫn là không có ai. Giang Hoài Sương đứng ở của phòng ngủ lớn có chút do dự, Hứa Đan Lạc ở phòng của mình làm cái gì. Suy nghĩ một chút, Giang Hoài Sương không nghĩ ra cái nguyên do gì, rón rén mở cửa phòng ngủ lớn, mắt có thể thấy rõ bên trong, vẫn là không có ai!

May mà phòng tắm truyền ra từng trận tiếng nước, để Giang Hoài Sương tin tưởng mình đã tìm đúng nơi. Nhẹ nhàng thở ra tức giận, Giang Hoài Sương thư giãn hạ xuống nhưng phát hiện gian phòng có chỗ nào không giống như cũ. Trên sàn nhà cùng bên ngoài giống nhau, đều được quét dọn qua nhưng trên giường chăn ga gối đều là mới vừa đổi, lẽ nào suy nghĩ chuyển về ở? Thực sự là tính khí tiểu hài tử… Giang Hoài Sương cau mày, theo giường chuyển tới bên cạnh bàn, bàn cũng được lau chùi qua, xem ra còn muốn ở luôn.

Hết kỳ nghỉ hè thì phải lên đại học, gia hỏa lại không nghĩ cùng mình ở chung, mà là nghĩ đến từ biệt thự dời ra ngoài, Giang Hoài Sương trong lòng không vui. Thật đáng ghét, đem mình vứt tại biệt thự, tự mình chuyển về cái gì đáng ghét nhất!

Giang Hoài Sương còn chưa phiền muộn xong, tầm mắt liền bị túi giấy trên bàn câu dẫn. Luật sư Lâm Xương… Giang Hoài Sương nhìn chữ trên văn kiện, chính mình tại sao không nhớ rõ lúc nào cùng luật sư có qua lại. Cầm lấy cặp văn kiện, hóa ra văn kiện sớm đã bị lấy ra đặt ở cặp văn kiện phía dưới. Là đồ của Hứa Đan Lạc? Giang Hoài Sương do dự, chuẩn bị đem cặp văn kiện một lần nữa thả lại vào túi nhưng tầm mắt không cẩn thận quét đến chữ trên văn kiện thì trong nháy mắt ngây người.

Nhất thời cũng không kịp nghĩ gì, Giang Hoài Sương cầm lấy văn kiện chỉ có vài tờ xem qua, quả nhiên là văn kiện giải trừ quan hệ nhận nuôi, còn là bản chính thức! Xem đến tờ cuối cùng, Giang Hoài Sương tay run run. Chỉ thấy ở phía dưới tờ cuối cùng chính là chữ kí quen thuộc của Hứa Đan Lạc. Còn có một vị trí trống kia là để cho mình ký… Giang Hoài Sương đem văn kiện trả về chỗ cũ nhưng trong lòng trong nháy mắt trở nên suy sụp.

Loại luật sư cho chuyện này đều là vì khách hàng đo ni đóng giày, như vậy có chủ ý cũng không phải từ cả hai… Đến cùng muốn làm gì! Hay là như mẹ nói, tiểu Lạc đã đối với chuyện Hứa gia làm ăn thất bại mà muốn tách ra. Giang Hoài Sương trong lòng rất loạn nhưng bất quá càng nhiều loại cảm giác mất mác trước nay chưa từng có.

Từ lúc bắt đầu Hứa Đan Lạc có thể chân chính ở lại bên cạnh mình cũng là bởi vì được mình nhận nuôi, để Giang Hoài Sương rất an lòng… Bất luận tương lai làm sao, cả hai đều còn có quan hệ ở bên trong. Coi như là tách ra cũng sẽ không trở thành người dưng. Từ sau khi chuyện của Lâm Thanh Lam, cuộc đời của Giang Hoài Sương cảm giác an toàn cực thấp. Bây giờ nhìn văn kiện, Giang Hoài Sương cảm thấy thân thể có chút lạnh cả người.

Ngay lúc Giang Hoài Sương nghĩ có phải là mình nên giả vờ chưa từng vào trong phòng, chưa từng xem văn kiện, mau mau chạy đi thì phòng tắm tiếng nước ngưng lại. Giang Hoài Sương muốn đi nhưng làm thế nào đều xê dịch không được bước chân.

Cửa phòng tắm mở… Người kia khăn tắm vây quanh, tóc hơi ẩm ướt, da dẻ hồng phấn bốc hơi nóng như bánh bao chỉ mới vừa ra lò… Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen, giống như đã từng xảy ra. Mà bánh bao bạn học nhìn thấy Giang Hoài Sương, người vốn không nên ở đây vào giờ phút này xuất hiện liền phát ngốc. ≧✯◡✯≦