Thời gian trôi qua, Giang Hoài Sương cảm thấy được chuyện lần này có chút lớn. "Em vì cái gì nhất định muốn ở lại đây vậy?" Đây là lần đầu tiên Giang Hoài Sương có ý nghĩ tìm tòi đáp án nên hỏi ra những lời này. Tình hình này có lẽ không phải giống như mình suy nghĩ là đứa bé này chỉ là nhất thời nảy lòng tham.
"Em thật thích nơi này…" Hứa Đan Lạc úp mặt ở trên đầu gối cọ cọ, tiện đà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn dính nước mắt chưa khô, vẻ mặt nghiêm túc nói. Những lời này tự nhiên là nói thật nhưng mà ý nghĩ thật tâm đến mãnh liệt chính là muốn một gia đình. Không biết vì cái gì Hứa Đan Lạc không muốn đem khát vọng trong nội tâm mình lộ ra trước mặt Giang Hoài Sương.
"Như vậy sao, chẳng lẽ muốn chị đi ở biệt thự…" Giang Hoài Sương còn bắt đầu thật sự nghiêm túc suy nghĩ khả năng mình đi ở trong biệt thự.
Hứa Đan Lạc chấn động trong lòng. Giang Hoài Sương thì thào nói một mình tuy rằng giọng không lớn nhưng cũng không có kiêng dè Hứa Đan Lạc. Vì thế theo khoảng cách của hai người trước mắt, câu nói kia tất nhiên Hứa Đan Lạc nghe được rõ ràng.
Ngay tại lúc Giang Hoài Sương nghĩ để tránh cho hai người xung đột mà chuyển đi biệt thự có lợi hay không là lúc thân hình đang ở dưới vỗ về rõ ràng run rẩy hơn: "Làm sao vậy? Còn nữa, chúng ta nhất định phải ngồi xổm ở đây nói chuyện sao?" Giữ nguyên tư thế này chân thật tê.
"Chị thật sự ghét em sao…" Cho nên thà rằng chính mình chuyển đi cũng không muốn cùng em ở nơi này. "Nếu như vậy lúc trước chị vì cái gì muốn nhận nuôi em chứ!" Cho em hi vọng, sau đó đập phá nó sao.
"Là mẹ chị muốn chị nuôi em, cũng không phải là chị." Giang Hoài Sương theo lẽ thường nói ra sự thật, thoáng nhìn sắc mặt Hứa Đan Lạc dưới ánh đèn càng thêm tái nhợt, chỉ đành phải nói bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng như vậy, chính là chị chưa từng nói rằng ghét em không phải sao, không cần suy nghĩ linh tinh, đứng lên đi ngủ đi."
Lời nói đều là nói thật, tuy rằng cảm thấy Hứa Đan Lạc không được tự nhiên lại phiền toái, chính là thật sự nói chán ghét thì vẫn là chưa tới mức đó. Trái lại, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, bộ dáng khi ngủ cũng được cho là đáng yêu. Nếu bỏ qua một bên không nói đến cảm giác mất mác của mình lúc trước cùng với tính cách không được tự nhiên của cô bé, hai người ở chung hòa thuận cũng không phải là việc gì khó.
"Chị nói dối." Hứa Đan Lạc kiên định tin tưởng rằng nếu không muốn ở chung cùng với mình còn không phải là chán ghét mình? Người trưởng thành luôn dối trá như vậy sao.
Giang Hoài Sương bị ánh mắt có chút ai oán mang theo một chút địch ý nhìn nên rất khó chịu.
"Em cảm thấy chị cần phải nói dối lừa gạt em sao?" Nhưng mà nếu đứa nhỏ này tiếp tục dây dưa nữa, chính mình khó nói có thể hay không sẽ bắt đầu chán ghét em ấy.
"Chị thật sự không ghét em?" Địch ý trong mắt tiểu loli chậm rãi biến mất, ngược lại trở nên ai oán lại đáng thương, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào.
Đối với ánh mắt tràn ngập mong chờ, Giang Hoài Sương chỉ có thể yên lặng gật đầu.
"Chứng minh như thế nào?" Hứa Đan Lạc được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Câu nói khiến Giang Hoài Sương biến sắc, nhìn trước mắt muốn giận.
"Vậy chị ôm em một cái được không?" Tiểu loli nhanh chóng khôi phục dáng vẻ đáng thương như chú chó con bị bỏ rơi, vươn móng vuốt nhỏ bé nhẹ nhàng kéo tay áo Giang Hoài Sương một chút.
Không được! Giang Hoài Sương theo bản năng sẽ phun ra hai chữ này nhưng là đối với bộ dáng ra vẻ làm nũng thực ra lại u oán của tiểu loli làm thế nào cũng không nói nên lời. "Chúng ta không phải rất thân thuộc." Thay đổi số lượng câu chữ, thêm chút lý do uyển chuyển từ chối, Giang Hoài Sương cảm thấy chính mình sẽ bị tra tấn đến chết.
"Chính là chị nhận nuôi em ." Hứa Đan Lạc thật kiên trì.
"Chị nhận nuôi em, cũng không phải là nợ em tiền!" Giang Hoài Sương là thật sự giận, mình là nhận nuôi cô bé cũng không phải là thiếu cô bé tiền. Cho dù là thiếu cô bé tiền, cũng không cần đền bằng người.
Xoa xoa cái trán do bị làm choáng váng, Giang Hoài Sương thật sự nghĩ muốn mặc kệ đứa nhỏ này. Con bé thích ngồi dưới đất an vị một đêm cũng tốt thôi, dù sao sáng sớm ngày mai lúc Tề Tử Vũ đến là có thể đem đóng gói gửi đi. Nghĩ vậy liền đứng lên, xoa xoa hai chân có chút tê dại, Giang Hoài Sương cứng rắn quyết tâm xoay người muốn đi.
Vì thế lần này bị kéo chính là ống quần.
Tiểu loli cũng không ầm ĩ, cũng không cãi cọ, liền như vậy ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nắm chặt ống quần Giang Hoài Sương, hai mắt đẫm lệ trong suốt nhìn lên cô. Từ góc độ của Giang Hoài Sương nhìn xuống phía dưới, kia thật sự là cùng với con chó nhỏ bị vứt bỏ không khác đi mấy. Các thể loại lương tâm khiển trách thật sự là có tồn tại, tuy rằng Giang Hoài Sương cảm thấy lương tâm khiển trách gì đó, còn lại thật đúng là không nhiều lắm.
"Chỉ ôm một chút, em trở về phòng ngủ, ngày mai dì Tề sẽ đưa đi biệt thự." Giang Hoài Sương vẫn không thể nào ác độc đến đá văng Hứa Đan Lạc đang đau thương buồn bã.
Nhìn thấy tiểu loli do dự một chút, tiện đà ngoan ngoãn gật đầu, Giang Hoài Sương lúc này mới thở phào một hơi. Nghĩ đến quá khứ của Hứa Đan Lạc được đề cập đến trong thư, Giang Hoài Sương cảm thấy chính mình đúng là đủ máu lạnh, dĩ nhiên ngoại trừ đồng tình, không sinh ra nổi nửa phần dịu dàng.
Nhưng mà mấy năm nay đối với ai cũng không có dư thừa dịu dàng. Tính ra cũng là Hứa Đan Lạc không may mắn lại bị một người không chịu bỏ tình cảm ra nhận nuôi. Mà đứa bé này nhất định là rất muốn sự ấm áp… Giang Hoài Sương dường như có điều suy nghĩ nhìn Hứa Đan Lạc đã buông mình ra. Quên đi, ôm một chút thì ôm một chút, coi như là chính mình làm hết nghĩa vụ nhận nuôi là được, dù sao ôm một cái cũng không mất miếng thịt nào.
"Lại đây đi." Trong lòng Giang Hoài Sương nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thấy được đứng hơi mệt một chút liền đi tới ghế salon trong phòng khách ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Hứa Đan Lạc.
Hứa Đan Lạc chống tường đứng lên, có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, lúc đứng lên cảm thấy hai cái đùi đã chết lặng, chỉ có thể dựa vào tường miễn cưỡng đứng dậy. Thấy Hứa Đan Lạc dựa tường không đến, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Em còn muốn ôm hay không? Không ôm em trở về ngủ đi."
Nghe Giang Hoài Sương nói như thế, Hứa Đan Lạc vội vàng buông tay dựa tường đi về phía trước, không nề hà hai chân vẫn như cũ không thể dùng sức, ngược lại lảo đảo một chút. Giang Hoài Sương lúc này mới nhận ra có chút không ổn, rồi lại không khỏi buồn cười nhưng nhìn bộ dạng Hứa Đan Lạc sốt ruột, Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Không lâu trước đây, chính mình cũng từng muốn hướng về ai đó lao tới, cuối cùng lại mệt mỏi chết non. Ngón cái nặng nề đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho Giang Hoài Sương miễn đi trầm mê vào hồi ức trong quá khứ.
Đem lon cà phê đặt ở trên bàn trà, Giang Hoài Sương đi đến bên người Hứa Đan Lạc, cúi người nhẹ nhàng nắm lấy hai chân nàng, một bên mở miệng nói: "Cũng không biết em là vì cái gì."
Hứa Đan Lạc cúi đầu nhìn Giang Hoài Sương kiên nhẫn xoa bóp hai chân cho mình, trong lòng ấm áp. Các loại ủy khuất lúc trước liền bị bay lên chín tầng mây, chỉ còn lại giờ khắc này.
"Em cảm thấy được…" Giang Hoài Sương bóp trong chốc lát, đứng thẳng dậy vừa muốn hỏi Hứa Đan Lạc cảm thấy ổn chưa, bên hông liền bị cánh tay mảnh khảnh ôm lấy, một thân hình mềm mại dựa gần vào. Giang Hoài Sương có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ tiểu loli trong lòng: "Tốt lắm, ôm rồi, quay về đi ngủ đi."
"Ôm thêm lát nữa…" Hứa Đan Lạc tựa đầu chôn trong l*иg ngực Giang Hoài Sương, giong nói nhẹ nhàng.
"Em đứng còn không vững, ôm cái gì mà ôm." Giang Hoài Sướиɠ có chút thô bạo kéo Hứa Đan Lạc ra, đỡ khuỷu tay làm cho em ấy đứng vững, sau đó đem dìu đến cạnh salon, tức giận nói: "Ngồi xuống trước rồi nói sau."
Giang Hoài Sương vốn là một người không thể làm việc dùng thể lực, lúc này đem Hứa Đan Lạc an bài tốt, chính mình cũng mệt đến ngất ngư, liền ngồi xuống cạnh Hứa Đan Lạc. Còn chưa có ngồi vững đã bị tập kích. Nhìn đứa nhỏ dán sát mình, Giang Hoài Sương không biết nên nói cái gì. Hiện tại Giang Hoài Sương đã có thể xác định đứa nhỏ này đối với mình cực kỳ ỷ lại cho dù bản thân đã sinh ra bộ dáng chớ gần, mới được có một ngày như thế nào đã… Hướng salon dịch ra, làm cho mình ngồi thoải mái một chút, vỗ về nhẹ nhàng, tiểu loli ở trong lòng đằng sau lưng hơi run rẩy. Giang Hoài Sương cảm thấy rằng được một tấc lại tiến thêm một thước vân và vân vân, quá đáng ghét…