"Jessica muốn đến ngồi bên kia sao?" Thái lão sư theo ánh mắt Jessica nhìn, chỉ cho là đang tìm kiếm chỗ ngồi, vì vậy liền đưa tay chỉ về hướng Vương Nguyệt Di cùng Hứa Đan Lạc mở miệng hỏi.
"Lão sư, em không muốn!" Vương Nguyệt Di hầu như là phản xạ có điều kiện đứng lên từ chối cái đề nghị nhìn như vô cùng bình thường này. Miệng ngậm chặt, cảm thấy cái ý định của nha đầu nước ngoài này là một chuyện, vì nhất thời hiếu kỳ mà chia rẽ mình và Hứa Đan Lạc lại là một chuyện khác. Loại chuyện này mất nhiều hơn được, phải nhanh một chút bóp chết cái ý định mới nảy sinh này.
Jessica tựa hồ là sửng sốt một chút, tiếp theo rất nhanh mà đem ánh mắt từ người Hứa Đan Lạc dời đi, cùng Thái lão sư thấp giọng nói thầm mấy câu, liền mang theo cặp sách đi tới chỗ trống phía sau. Tất nhiên ánh mắt nhìn Vương Nguyệt Di bắt đầu trở nên không thân thiện.
Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút nhưng vẫn chú ý đến Vương Nguyệt Di, liền ra hiệu tốt nhất ngồi xuống trước khi Thái lão sư tức giận. Vương Nguyệt Di chép miệng, lẫm lẫm liệt liệt ngồi xuống. Nhìn bộ dáng này của Vương Nguyệt Di, Hứa Đan Lạc không khỏi cong cong khóe miệng, tuy rằng cái tên này có chút lỗ mãng nhưng tình hình vừa nãy không cần mình phải tỏ rõ thái độ, thực sự là quá tốt rồi. Quay đầu nhìn về phía sau cách đó không xa, đối mặt là ánh mắt có chút sắc bén, Hứa Đan Lạc nhíu mày lại, một lần nữa ngồi thẳng người chờ chính thức vào tiết học.
Nếu như trong lớp toán học lúc nãy Hứa Đan Lạc dành hết một nửa tâm tư suy nghĩ chuyện khác thì trong lớp ngữ văn hiện tại căn bản là cả hồn đều không ở nơi này.
Cùng người quen cũ gặp lại, thật sự không hẳn là chuyện khiến người ta mừng rỡ… Có lúc gặp lại chi bằng không gặp.
Quen biết Demi Lance bắt đầu khi Hứa Đan Lạc vào cô nhi viện được ba năm. Tuy rằng cũng chỉ ở chung hơn hai tháng ngắn ngủi thế nhưng ấn tượng cả hai lưu lại cho nhau cũng đủ sâu. Ít nhất Hứa Đan Lạc cho là như vậy.
Khi đó, bởi vì Hứa Đan Lạc thường ngày đều chăm chỉ cố gắng giúp cô nhi viện làm nhiều loại việc để đổi lấy thêm bánh mì, vì lẽ đó căn bản không có thời gian đi kết bạn. Thêm vào đó lại là người Trung Quốc duy nhất trong cô nhi viện, ít nhiều gì cũng chịu chút xa lánh, vì vậy liền hình thành cá tính độc lai độc vãng. Bước vào năm thứ ba ở cô nhi viện, Hứa Đan Lạc khi đó mười bốn tuổi, trong cô nhi viện có thêm một người mới đến cũng xấp xỉ tuổi mình, một bé gái có một nửa dòng máu Trung Quốc, chính là Demi Lance. Nhưng khi lần đầu tiên gặp mặt, Hứa Đan Lạc liền cảm giác mình cùng Demi là hai người của hai thế giới hoàn toàn khác.
Từ thế giới đầy đủ sung túc rơi xuống nhưng không cách nào đối mặt với sự thật hiện tại, đây cũng là nhận định của Hứa Đan Lạc khi mới mười tuổi đối với Demi. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, đối mặt với việc Demi cố ý thân cận, Hứa Đan Lạc cũng không có biểu thị ra rõ ràng từ chối. Dù sao, bạn bè, mỗi người đều hi vọng có được. Chỉ là khi Hứa Đan Lạc cảm thấy đồ ăn ở cô nhi viện không đủ no đã đề nghị Demi đi làm thêm chút việc, giống như trợ giúp việc quét dọn hoặc là trông giữ em bé nhỏ tuổi, nhưng Demi đều từ chối. Vì lẽ đó khi Demi yêu cầu chia đồ ăn mà cuối tuần Hứa Đan Lạc nhận được do trợ giúp viện chăm sóc vườn rau, Hứa Đan Lạc cũng từ chối.
Trong cuộc sống, không có ai không làm mà hưởng, đây là đạo lý Hứa Đan Lạc vẫn tin tưởng. Hứa Đan Lạc cho rằng nếu như Demi muốn có thêm đồ ăn thì nhất định phải vì cô nhi viện bỏ ra nhiều nỗ lực. Chỉ tiếc là không qua mấy ngày, Hứa Đan Lạc nhìn thấy có một nam sinh trong cô nhi viện mang theo nước mắt dâng lên cơm trưa chỉ có mỗi miếng bánh mì cho Demi, đạo lý mà mình tin tưởng lâu nay liền trở thành trò cười. Càng không phải nói, sau một tuần hiệu trưởng giúp Demi hoàn thành thủ tục nhập học, những đứa trẻ có gia đình bình thường trong lớp bắt đầu đem cơm trưa hoặc đồ ăn vặt cho Demi bề ngoài vô cùng ủy khuất đáng thương.
Vì vậy không chỉ một lần, Demi cầm đồ ăn như bánh rán thịt hay là hoa quả nhận được đi tới đi lui trước mặt Hứa Đan Lạc đang ăn bánh mì. Hai người vốn quan hệ không thân, tất nhiên là sớp sụp đổ. Tuy rằng bề ngoài không có phát sinh tranh chấp thế nhưng không hợp mắt lẫn nhau là điều chắc chắn. Chỉ cần làm ra vẻ đáng thương, nói chút lời thê lương là có thể được đồ ăn… Không thể không nói, lúc trước Hứa Đan Lạc tuy là xem thường hành động của Demi thế nhưng cũng từng có chút động tâm, vì vậy liền cố gắng khắc chế tâm tình kia của mình.
Ngay lúc Hứa Đan Lạc cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ bị Demi không ngừng khıêυ khí©h mà đánh mất lý trí thì có một chuyện bất ngờ phát sinh. Hai tháng sau khi Demi đến cô nhi viện, có người đến nhận nuôi cậu ấy. Sau thời gian dài, chỉ có những đứa trẻ tám tuổi trở xuống mới có người nhận nuôi. Demi được nhận nuôi thực sự là điều vô cùng hiếm thấy làm tất cả mọi người ngạc nhiên. Tựa hồ trong một đêm, những đứa bé tám tuổi trở lên lại một lần nữa nhìn thấy hy vọng được nhận nuôi.
Nghe nói gia đình nhận nuôi Demi cũng coi như giàu có đầy đủ, tuy rằng cô nhi viện chỉ được mấy khối thịt xông khói lớn. . . Nhưng điều làm cho Hứa Đan Lạc có chút khó hiểu là ánh mắt của Demi nhìn mình giống như là chất chứa rất nhiều oán hận. Cho tới nay, Hứa Đan Lạc luôn cho rằng là mình nhìn lầm, Demi được nhận nuôi, còn mình vẫn phải ở lại cô nhi viện, có cái gì tốt mà oán hận. Vì vậy cái ánh mắt có chút khó hiểu này, vẫn được nhớ đến hiện tại.
Đến sau này khi mình được Giang gia nhận nuôi, trở lại Trung Quốc, Hứa Đan Lạc đã rất lâu không nghĩ đến Demi. Nếu như không phải ngày hôm nay gặp lại. Bây giờ Demi Lance đã biến thành Jessica Wilson, ngay cả tên họ cũng sửa lại, chỉ là người thì vẫn là người kia. Càng làm cho Hứa Đan Lạc không rõ chính là vừa nãy ánh mắt của Demi nhìn về phía mình. . .
Đương nhiên, Hứa Đan Lạc cũng không có nghi hoặc quá lâu. Sau khi hết tiết Demi liền đứng cạnh bàn học của mình. May là tiết tiếp theo là môn vật lý, phải đi xuống phòng thí nghiệm. Chuông báo chỉ vừa vang lên thì bạn học trong lớp liền chạy đi hơn phân nửa, trong phòng học chỉ còn lại mười mấy con mèo nhỏ động tác tương đối chậm.
"Lạc." Tiểu cô nương tóc vàng đứng bên người Hứa Đan Lạc, mang theo ý vị khıêυ khí©h mở miệng.
Đón nhận ánh mắt của Demi, Hứa Đan Lạc có thể xác định lần này gặp lại tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. "Demi, đã lâu không gặp." Hứa Đan Lạc kiên trì nở nụ cười.
Demi dừng một chút, thoáng dao động, tiếp theo duỗi ra một ngón tay ở trước mắt Hứa Đan Lạc lắc lắc: "No, hiện tại phải gọi mình là Jessica, thật không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp lại cậu."
"Mình cũng không nghĩ tới. . ." Hứa Đan Lạc có chút không hiểu được thái độ của Demi, lẽ nào thật sự chính là đến để ôn chuyện cũ?
"Hai người. . . quen nhau?" Vương Nguyệt Di nhìn Jessica, lại nhìn Hứa Đan Lạc một chút, vô cùng mê mang tình hình hiện tại.
"Ừm." Hứa Đan Lạc ở lớp học vẫn chưa nói mình là được nhận nuôi, lúc này cũng không biết nói như thế nào với Vương Nguyệt Di, vì vậy hàm hồ đáp một tiếng liền muốn đổi chủ đề: "Nhanh lên một chút thu dọn đồ đạc, nếu không sẽ bị muộn mất. Cái kia. . . Jessica, lát nữa là giờ vật lý ở phòng thí nghiệm sát vách trên lầu, cậu cũng nhanh thu dọn đồ đạc đi."
Jessica trong mắt loé ra một tia cân nhắc, đưa tay ấn Hứa Đan Lạc đang thu dọn sách vở xuống: "Tại sao gia đình kia mang cậu đi mà không có đổi tên của cậu vậy?"
Hứa Đan Lạc không nói một lời, rút bàn tay đang bị Jessica nắm ra. Câu hỏi của Jessica làm cho Hứa Đan Lạc nhớ tới cục diện có chút hỗn loạn giữa mình và Giang Hoài Sương, vì vậy sắc mặt cũng trở nên kém đi.
Thấy Hứa Đan Lạc buồn bực, còn không đáp lại, Jessica cúi người xuống, hai tay lần thứ hai chặn Hứa Đan Lạc đang thu dọn đồ vật, nhỏ giọng mở miệng nói: "Thật không có đổi tên họ sao? Hay là cậu không phải là được nhận nuôi mà là bị bao nuôi (bao dưỡng), Lạc lúc trước không phải luôn tự lực cánh sinh sao?"
Hứa Đan Lạc sửng sốt, cô bạn trước mắt này đầu óc có vấn đề sao? Tại sao mình hoàn toàn không hiểu nổi ý nghĩ này của cậu ta từ đâu xuất hiện?
"Cái gì bao dưỡng nhận nuôi?" Vương Nguyệt Di đứng gần nhất, nên câu nói của Jessica nghe rất rõ ràng, chỉ là nghe được cùng hiểu được là hai cái chuyện hoàn toàn khác nhau.
Jessica hiển nhiên thấy được phản ứng ngây ra của Hứa Đan Lạc nên tỏ vẻ phi thường thoả mãn. Vương Nguyệt Di bên cạnh không phản ứng, chính là đang vắt hết óc muốn lý giải cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
Jessica đưa tay kéo kéo quần áo Hứa Đan Lạc, thấp giọng nói tiếp: "Xem ra người bao dưỡng cậu tiền cũng không có, cho cậu mặc loại quần áo ngay cả nhãn hiệu cũng không có. Không có tiền còn học bắt chước người ta, giả vờ giàu có đưa cậu vào cái trường này, xem ra cuộc sống bình thường của cậu nhất định cũng rất thiếu thốn. Có điều, dù sao cũng tốt hơn cậu khi đó phải làm nhiều chuyện như vậy mới có thể đổi được một miếng bánh mì. Hiện tại chỉ cần biết nằm xuống là được chứ gì?"
"Cậu có biết là mình đang nói cái gì hay không?" Hứa Đan Lạc đẩy tay của Jessica đang nắm lấy quần áo của mình, ngược lại chính mình càng ngày càng không hiểu cậu ấy đang nói cái gì.
Vương Nguyệt Di nghe hai người nói chuyện với nhau, bắt đầu hoài nghi mình có phải là người Trung Quốc hay không? Tại sao ngay cả quốc thoại đều nghe không hiểu. . .
Nắm cằm của Hứa Đan Lạc nâng lên, Jessica nói cực nhanh một câu tiếng Anh. Tuy rằng Vương Nguyệt Di không nghe rõ thế nhưng rất rõ ràng Hứa Đan Lạc nghe được vô cùng rõ ràng, bởi vì sắc mặt của Hứa Đan Lạc đột nhiên trở nên phi thường kém, phi thường phi thường kém.
Tiếp theo chính là Hứa Đan Lạc cùng Jessica ngươi một lời ta một lời tranh chấp, giọng nói cũng càng ngày càng lớn, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của các bạn học còn lại trong phòng học. Chỉ tiếc hai người bọn họ nói đều là tiếng Anh, mặc dù mọi người đều là lớp mười một lại là học sinh giỏi tại trường học nhưng chỉ là ở dưới kiểu giáo dục để thi cử, lúc này khó có thể đuổi kịp tốc độ nói cùng hỏa khí không ngừng lên cao của hai người. Vương Nguyệt Di nghe hai người bô bô nói, bắt đầu cảm thấy kỳ thực mình đại khái không phải người địa cầu. . .
Trong lúc xung đột, Jessica vừa kêu la vừa móc trong túi một xấp nhân dân tệ lẫn đôla Mỹ ném vào mặt Hứa Đan Lạc. Sau đó, Hứa Đan Lạc khom lưng từ trong túi xách lấy ra mấy bó tiền mệnh giá cao ném tới trên người Jessica, làm cho mọi người trong phòng học kinh ngạc đến ngây người. Cũng bị làm kinh ngạc đến ngây người còn có người đứng ngay cạnh cửa, vừa được bạn học mời đến chứng kiến cuộc cãi vã – Thái lão sư.