🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Nghĩ đến ban đầu chỉ có một mình, hiện tại lại thêm một đứa trẻ, Giang Hoài Sương cuối cùng vẫn quyết định ở lại nhà trong thành phố không chuyển ra biệt thự ở ngoại ô. Người ít, ở căn nhà lớn không khỏi có chút lạnh lẽo. Vì thế ngay ngày hôm sau cô chuyển phần lớn giấy chứng nhận của mình cho thư ký Tề Tử Vũ, nhờ em ấy nói chuyện với mẹ, còn cô thì tìm chuyên gia đến trang trí lại nhà cửa.
Căn phòng này nằm ở tầng cao nhất, tầng mười một. Hai năm trước cha mẹ Giang Hoài Sương đi du lịch nước ngoài, cô chuyển ra ngoài mua phòng ở mới. Căn hộ có ba phòng ngủ, hai phòng làm việc, một nhà bếp, hai nhà vệ sinh cộng thêm ban công cùng với sân thượng trên cùng, nằm ở trung tâm thành phố B, rất gần công ty, đi làm rất thuận tiện. Bởi vì chỉ có một mình Giang Hoài Sương ở vì thế căn phòng được thiết kế hoàn toàn theo sở thích của Giang Hoài Sương. Sàn lát gỗ, tường trắng, đen trắng phân minh, đơn giản phóng khoáng. Phòng ngủ ở giữa được ngăn ra thành phòng sách, một phòng nữa là phòng ngủ của Giang Hoài Sương, phòng còn lại là phòng dành cho khách ngủ lại. Nói là phòng cho khách, lại chưa từng có người ở lại. Giang Hoài Sương chưa bao giờ mang phụ nữ về nhà qua đêm, mà quen đến nhà của đối phương, có lẽ đó cũng là thói quen thích sạch sẽ không chừng.
Cải tạo phòng khách ngủ thông với nhà vệ sinh. Căn phòng được sơn màu hồng phấn mà các bé gái thích, mặt đất trải thảm mềm mại, giường công chúa có lụa mỏng màu hồng cùng với những đồ dùng dành cho trẻ con. Lúc trước Giang Hoài Sương cùng với Thang Biên Tâm cũng mua về rất nhiều thú bông nhỏ, xấu đẹp gì cũng để cho căn phòng giống với phòng trẻ con. Mà căn phòng tắm cũng được lát gạch chống trơn, bồn tắm lớn bình thường cũng được đổi thành loại có tay vịn mà Giang Hoài Sương dùng. Đồ đạc trong nhà nếu có cạnh hay góc nhọn dễ làm trẻ nhỏ bị thương đều bị thay hoặc là dùng đồ bọc lại. Giang Hoài Sương đối với chuyện này không có kinh nghiệm, chuyện hồi năm tuổi đều đã quên sạch sẽ. Trong vòng mấy ngày nhìn căn phòng được thay đổi nhưng Giang Hoài Sương vẫn không hài lòng.
Nếu đã nhận nuôi thì phải làm tốt bổn phận của người nhận nuôi. Suy nghĩ của Giang Hoài Sương rất đơn giản cũng rất có trách nhiệm nên ít nhiều cũng có chờ mong đối với một đứa nhỏ năm tuổi đáng yêu. Vì thế mà thời gian Giang Hoài Sương chờ đợi qua rất nhanh.
Thứ bảy – ngày mười một tháng bảy, Giang Hoài Sương không có đi làm. Tuy rằng cô không rõ tại sao mẹ mình lại chọn ngày này để đưa đứa bé nhưng ngẫm lại vẫn là mỉm cười. Hôm nay là sinh nhật của mình, như vậy đứa bé chính là quà sinh nhật đặc biệt mà mẹ tặng cho mình? Thật sự là khiến cho người ta không biết làm thế nào.
Khoảng hơn tám giờ máy bay hạ cánh, thư ký Tề Tử Vũ đã sớm đến đón người. Lúc này đã là mười giờ rồi. Nhìn đồng hồ treo tường, Giang Hoài Sương tuy là ngồi ở trên ghế đọc báo nhưng mà có chút khẩn trương. Cô nghĩ rằng chính mình lựa chọn con đường này sẽ không thể có con, không ngờ được rằng thật sự được làm mẹ.
Ngay lúc Giang Hoài Sương thất thần, chuông cửa chợt vang lên. Nhìn thoáng qua thấy đang là mười giờ một phút, hình như hơi mất thời gian, chắc là do tắc đường, có chút ý nghĩ kỳ quái lướt vội trong đầu Giang Hoài Sương.
Thư ký Tề Tử Vũ mặc đồ công sở, quần áo chỉnh tề không chút rối loạn đứng trước cửa. Xem ra đứa nhỏ thật ngoan, không làm người khác phiền, Giang Hoài Sương yên lặng nghĩ trong lòng.
"Giang tiểu thư, Giang phu nhân không có trở về." Tề Tử Vũ không vào cửa, chỉ đứng ở ngoài nói chuyện, vẻ mặt lộ vẻ khó xử.
Giang Hoài Sương đã sớm dự liệu được chuyện cha mẹ không trở về. Bọn họ hẳn là nhờ người đưa hoặc là trực tiếp đưa đứa nhỏ ở sân bay, vì thế cũng không có gì thất vọng. Giang Hoài Sương gật đầu, mở miệng nói: "Đứa bé đâu?"
Sắc mặt Tề Tử Vũ khó coi hơn, cắn môi không có trả lời.
"Em là không đón được đứa bé hay là để lạc mất nó rồi?" Giang Hoài Sương khó hiểu với biểu hiện của Tề Tử Vũ. Theo lý thuyết, Tề Tử Vũ sau khi tốt nghiệp cũng theo mình được hai năm, làm việc cho đến giờ đều ngọn gàng dứt khoát, làm người cũng rất đáng tin cậy. Cho dù là có chuyện gì cũng không thể khiến em ấy khó có thể nói ra.
Tề Tử Vũ yên lặng hít một hơi, xem ra Giang Hoài Sương có chút tức giận. Chính mình nếu không có cách nào thoát khỏi chuyện này thì tốt nhất là nói thật ra. Nếu không người đầu tiên dẫn lửa thiêu thân chính là mình. Nghĩ như vậy Tề Tử Vũ liền lùi về sau một bước, để người ở phía sau lộ ra. "Cô bé gọi là Hứa Đan Lạc… Em hôm nay tới đón máy bay mới biết được." Chối ngay không có liên quan, cho thấy chính mình không phải đồng mưu.
"Em đang nói đùa chị sao?" Giang Hoài Sương đánh giá cô bé trước mặt. Cô bé cao khoản mét sáu, gầy gò, da trắng, tóc dài tới bả vai, mi nhạt môi mỏng, đôi mắt rũ xuống, trên người mặc chiếc váy đen, đi đôi giày da đen, lưng đeo một chiếc ba lô, hai tay nắm lại để phía trước. Coi như là một tiểu mỹ nữ chưa lớn đi. Chính là mày nhạt, môi mỏng là người bạc tình, mà dáng vẻ của cô bé cũng rất là cẩn thận phòng bị a. Nhưng mà vô luận như thế nào, tiểu loli trước mặt cùng với cô bé năm tuổi mà mẹ nói cũng kém quá nhiều đi.
Tề Tử Vũ lắc đầu mạnh mẽ, mình không có chuyện gì sao dám nói đùa với mặt lạnh nữ vương chứ… Muốn chết cũng không thể chết như vậy a.
"Vào đi." Giang Hoài Sương xem như hiểu được, chắc chắn là mẹ bẫy mình rồi. "Em là đứa bé mà mẹ chị nhận về nuôi?" Giang Hoài Sương không cần nghĩ cũng biết trong một tháng này di động của cha mẹ tuyệt đối sẽ không mở. Đợi sang tháng, coi như mình muốn khởi binh vấn tội cũng sớm hết tinh thần rồi.
Tiểu loli mềm mại nghe như vậy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Giang Hoài Sương mở miệng: "Em là được chị nhận nuôi."
Trong lúc Giang Hoài Sương đánh giá Hứa Đan Lạc, cô bé cũng cẩn thận quan sát thật lâu người lo cơm áo của mình. So với mình cao hơn một ít, đại khái khoảng mét sáu tám, quần áo ở nhà màu trắng thanh lịch, tóc dài buộc lại tùy tiện, nói chuyện đơn giản mà lạnh nhạt, rõ ràng khuôn mặt lạnh lùng như vậy lại khiến cho người ta không ghét nổi.
Giang Hoài Sương lúc này mới chú ý tới ánh mắt của tiểu loli rất sáng, nhưng điều này không gây trở ngại cho nàng nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói của Hứa Đan Lạc. Thật là buồn cười mình không bất mãn, cô bé bất mãn cái gì a.
"Em không thích được chị nhận nuôi?" Giang Hoai Sương hỏi trực tiếp. Nếu đã nhìn nhau không thích, vậy không cần miễn cưỡng. Huống chi mặc dù là một cô bé xinh đẹp nhưng là so với một cô bé năm tuổi đáng yêu mủm mỉm vẫn là có khoảng cách.
Hứa Đan Lạc Sửng sốt, trong lòng căng thẳng, lời nói yếu đuối: "Chị muốn đưa em đi sao?" Mẹ Giang Hoài Sương hiền lành, nhiệt tình, đối với mình không tệ nhưng mình cũng biết rằng mình về sau sẽ sống cùng với người lạnh lùng này. Hứa Đan Lạc bắt đầu hối hận bản thân mình cậy mạnh.
Tề Tử Vũ không nói gì, vốn định xem tiểu loli kiên cường phản kháng mặt lạnh nữ vương như thế nào. Nguyên lai chỉ là tiểu hổ giấy, mới có hai câu đã bị Giang Hoài Sương chỉnh.
Giang Hoài Sương im lặng, mình thật sự là có ý này. Nhưng nhìn hai tròng mắt sáng ngời của Hứa Đan Lạc ảm đạm đi, trong lòng đột nhiên có một chút không đành lòng.
"Nói một chút đi về em đi… Còn có, tại sao mẹ chị nhân nuôi em?" Giang Hoài Sương chuẩn bị nghe trước lý do của mẹ mình.
Hứa Đan Lạc cúi đầu, hai tay nắm lại càng chặt: "Hứa Đan Lạc, năm nay mười lăm tuổi. Lúc mười một, cha mẹ bị chú bắn chết…"
"Dừng!" Giang Hoài Sương nghe xong câu đầu tiên liền nhanh chóng kêu dừng. "Mẹ của chị có bảo em đưa cái gì cho chị không?" Không có lý nào mẹ lại để cho cô bé này kể lại câu chuyện kinh khủng như vậy.
Hứa Đan Lạc yên lặng lấy từ trong ba lô nhỏ ra một phong thư đưa cho Giang Hoài Sương. Giang Hoài Sương nhìn qua không nói gì. Chính mình đáng ra nên hỏi trước Hứa Đan Lạc xem có phong thư này hay không.
Trong thư kể lại thân thế của Hứa Đan Lạc. Hứa Đan Lạc, nữ. Năm nay mười lăm tuổi. Bảy tuổi theo cha cùng với chú di cư sang Mĩ. Cha: Hứa Cốc An. Mẹ Tần Thu. Chú: Hứa Mậu An. Lúc mười một tuổi, việc làm ăn hợp tác của cha cùng chú bị thất bại. Người chú không chịu nổi đả kích, nổ súng bắn chết anh trai cùng chị dâu, bắn bị thương Hứa Đan Lạc vừa mới tan học về, rồi sau đó tự sát.
Sau khi vết thương lành, Hứa Đan Lạc không có người thân nhận nuôi, bị đưa vào cô nhi viện. Cha của Hứa Đan Lạc – Hứa Cốc An từng có giao tình với cha Giang Hoài Sương, chính cô khi còn bé cũng từng gặp Hứa Đan Lạc một lần. Lần này cha mẹ đi du lịch thế giới gặp bạn bè cũ, khi nghe nói chuyện này liền nảy sinh ý nghĩ nhận nuôi Hứa Đan Lạc. Quan trọng là… Hứa Đan Lạc sống ở cô nhi viện không được tốt.
Trong điện thoại mẹ còn cùng mình chơi chữ, "Đại khái mười lăm tuổi" (thập ngũ tuế) cùng với "Đại khái là năm tuổi" (thị ngũ tuế) nghe rất giống. Xét đến cũng là sợ mình không chịu bỏ ra giấy chứng nhận nhận nuôi Hứa Đan Lạc chỉ nhỏ hơn mình có chín tuổi.
"Vậy… Nếu mẹ của chị nhận nuôi em… Trước hết em ở lại đây đã. Chuyện còn lại chờ về sau rồi nói. Cánh cửa hồng nhạt bên kia là phòng của em." Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc vẫn đang cúi đầu không nói lời nào, thật sự không nói ra được muốn đưa cô bé đi. Mặc dù mình ghét nhất là bị người tính toán cùng lừa gạt. Nhưng mà mẹ cũng không coi như lừa mình đi, ai bảo mình không có hỏi cẩn thận đã tự động chui vào rọ.
"Là chị nhận nuôi em mà…" Hứa Đan Lạc không hề động đậy, giọng nói có chút áp lực.
"Có gì khác nhau sao?" Thói quen trả lời như vậy. Giang Hoài Sương thật không thích chơi chữ, cô cũng không biết có cái gì khác nhau, dù sao hiện tại có thể ở lại không phải sao. Chính là khi cô thấy trên đầu gối trắng trẻo của Hứa Đan Lạc có những giọt nước, lại không khỏi thở dài nói: "Biết rồi, em là chị nhận nuôi. Như vậy được chưa?"
Hứa Đan Lạc cắn môi, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Sương nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt vẫn còn ngấn lệ. Có thể nhìn ra cô bé đã thật cố gắng kiềm chế.
"Tốt lắm. Đi rửa mặt, lát nữa đưa em đi ăn cơm. Tử Vũ cùng đi đi." Giang Hoài Sương có chút không chịu nổi bộ dáng như con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, nói sang chuyện khác. Vì thế lần này chính là cam tâm tình nguyện nhảy vào trong hố mà mẹ đào cho sao. Nhưng là nuôi một đứa bé hẳn là so với nuôi một chú chó con phức tạp hơn rất nhiều. Giang Hoài Sương nhìn bóng dáng cô đơn của Hứa Đan Lạc có chút đau đầu.