🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Ấn xuống chiếc đồng hồ báo thức đang kêu thê thảm ở đầu giường, Giang Hoài Sương bắt đầu hoài niệm thời gian cuối tuần từng trải qua trước đây của mình. Tuy nói vẫn còn buồn ngủ nhưng ánh mắt mong đợi của tiểu loli cứ liên tục xuất hiện ở trong đầu, vì vậy vốn buồn ngủ liền biến mất không còn một mống.
Giang Hoài Sương ôm chăn mỏng mơ hồ trên giường lăn mấy vòng mới vừa lòng, không cam tâm tình nguyện bò dậy hướng đến nhà tắm. Tắm rửa qua loa, so với thời gian dự định thì chậm hơn một chút, cũng gần sắp tới hơn mười giờ. Bất đắc dĩ nhìn đồng hồ một chút cũng không biết đứa bé kia đã dậy chưa, Giang Hoài Sương vừa nghĩ vừa nhanh nhẹn bôi một lớp chống nắng mỏng lên người, chọn cái dây lưng màu trắng lam đeo một bên thắt lưng của quần vải phối hợp với áo cộc tay bằng lụa mỏng, quần áo nhã nhặn, thanh nhu chống nắng (quần áo màu sáng đỡ hấp thụ ánh nắng chống nóng).
Giang Hoài Sương mới vừa thu dọn ổn thỏa từ phòng ngủ đi ra liền nhìn bên cạnh thấy cánh cửa phòng ngủ kia đã mở ra, trong không khí có hương vị đồ ăn nhàn nhạt. Hướng về nhà bếp nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên bàn ăn đã dọn xong cháo cùng mấy đĩa bánh ngọt, xem ra tựa hồ đã không còn nóng.
"Sớm. . ." Nghe được tiếng bước chân của Giang Hoài Sương mở cửa đi ra, Hứa Đan Lạc liền đi ra ngoài thư phòng đọc sách. Còn tưởng rằng chị ấy quên ngày hôm nay hẹn đi ra ngoài cùng nhau.
"Sớm." Giang Hoài Sương xoay người, đột nhiên cảm giác có chút quái quái. Sau khi trải qua sự tình đêm qua tựa hồ giữa hai người có một chút thay đổi, ít đi gì đó, lại nhiều thêm gì đó. Trước mắt đứa bé này đã không bị mình bài xích đến bên ngoài ngàn dặm mà chính mình nhưng có chút không quen đối xử gần gũi mà săn sóc như vậy.
Hứa Đan Lạc cũng cảm thấy có chút không dễ chịu, có điều là bởi vì sự thất thố đêm qua. Tựa hồ một cách tự nhiên mà đem tất cả giải thích, tiện đà liền cảm thấy ấm áp ở người này nên nói ra tất cả oan ức cùng bi thương của chính mình. Chờ khi bình tĩnh lại, suy nghĩ thêm, thực sự là một điều khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
"Bữa sáng dường như đã nguội, em đi hâm nóng đây." Hứa Đan Lạc nói xong liền hướng về bàn ăn đi tới.
Giang Hoài Sương ý thức được phản ứng lúc nãy của mình dường như quá mức cứng ngắc, chỉ là trong khoảng thời gian xảy ra sự chuyển biến tựa hồ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Lấy lại bình tĩnh, đem những ý nghĩ cùng lo lắng ngổn ngang kia ném ra khỏi đầu, có thể thuận theo tự nhiên chính là tốt nhất.
"Em ăn rồi sao?" Giang Hoài Sương theo bước vào nhà bếp, nhìn sơ qua phát hiện đồ ăn tựa hồ không có dấu vết bị động qua, hẳn là lại ăn khối bánh mì coi như bữa sáng chắc.
"Không có. Muốn chờ chị ăn chung." Hứa Đan Lạc đem một cái đĩa bánh bao bỏ vào trong lò vi sóng. "Cũng không biết chị thích ăn cái gì, vì lẽ đó nên tùy ý kêu vài món điểm tâm, nếu như chị không thích…"
Kỳ thực mấy thứ điểm tâm này xem ra cũng không quá phức tạp, nếu như chị ấy yêu thích mình ngược lại có thể thử làm một lần, dù sao cũng đến tháng chín mới khai giảng. Mình ở đây ăn không ở không cũng có thể làm vài việc.
"Không có, rất tốt." Giang Hoài Sương lên tiếng cắt ngang, đột nhiên cảm thấy rất có tội lỗi. Chính mình đây là nuôi dưỡng đứa trẻ, không ngờ ngược lại được đứa trẻ chăm sóc.
"Vậy chị bình thường bữa sáng ăn gì?" Hứa Đan Lạc cảm thấy lúc nãy lời nói của Giang Hoài Sương rất có tính qua loa, liền hỏi tiếp.
". . ." Giang Hoài Sương do dự, nếu như mở miệng nói là mỗi ngày do ngủ nhiều nên đã bỏ bữa sáng rất nhiều năm qua, có thể hay không nói dối tiểu loli.
"Tùy ý, chị không phải quá kiêng ăn." Vì để tạo ra một tấm gương tốt ở trong lòng tiểu loli, Giang Hoài Sương che giấu lương tâm nói chuyện. Nếu đổi thành người khác hoặc là Hứa Đan Lạc lúc trước hỏi, có lẽ là mình cũng không cần suy tính nhiều như vậy.
Chỉ là trải qua tối hôm qua, có chút trách nhiệm liền như thế cam tâm tình nguyện ôm việc này vào người. Duy trì hình tượng người giám hộ, tạo nên tấm gương tốt, bù đắp tuổi ấu thơ tội nghiệp, nuôi dưỡng đứa trẻ khỏe mạnh trưởng thành. Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy đường tương lai gian khổ lại dài lâu.
Thức ăn bữa sáng đang hâm nóng, Giang Hoài Sương đánh giá quần áo đã chỉnh tề của Tiểu loli trước mắt, phỏng chừng đứa nhỏ này phải dậy sớm hơn rất nhiều so với mình để chuẩn bị. Chỉ là mặc bộ đồ này cũng lại là bộ quần áo lần đầu gặp gỡ, quần vải màu đen, hút nhiệt a. Cô bé không nóng sao.
"Gần trưa rồi, ánh mặt trời rất dữ dội, quần áo màu đen dễ hút nhiệt, em có muốn đổi cái khác nhạt màu hay không?" Giang Hoài Sương khó thấy nỗ lực biểu lộ ra từ mẫu giống như hào quang.
Hứa Đan Lạc ngừng đũa: "Cái kia giặt sạch còn chưa khô".
Quýnh ≧°◡°≦ . . Giang Hoài Sương thừa nhận chính mình sai rồi, xem ra không có cố gắng hiểu rõ tình huống của nhau thì quan tâm nhiều hơn đều có chút dư thừa. Như vậy cũng chỉ có hai bộ y phục thôi sao, Giang Hoài Sương bắt đầu oán giận chính mẹ mình thất trách.
Sau khi ăn xong Giang Hoài Sương đem kem chống nắng của mình đưa cho Hứa Đan Lạc cẩn thận bôi lên người, lúc này mới yên lòng ra ngoài. Bất tri bất giác Giang Hoài Sương đã chậm rãi trở thành người giám hộ tiểu loli này. Biết đâu chính mình cũng có thể trở thành một người mẹ tốt?
Vừa ra đến trước cửa Giang Hoài Sương cõi lòng đầy mơ ước lóe lên cái ý niệm này. Chỉ tiếc mộng ảo như vậy lại là ý nghĩ không thiết thực, không qua mấy tiếng thì sẽ bị triệt để tan vỡ.
Tiểu loli vóc dáng rất khá, trên căn bản mặc lên y phục hợp ý đều ra dáng. Chỉ là tựa hồ vẫn hơi gầy chút, đều chỉ có thể chọn size nhỏ nhất. Giang Hoài Sương bắt đầu nghĩ nên như thế nào dưỡng đứa nhỏ này mập một chút, lứa tuổi của đứa nhỏ này khỏe mạnh trưởng thành mới là tốt nhất.
Hứa Đan Lạc thuận theo thử bộ quần áo mà Giang Hoài Sương vừa ý chọn, rất nhanh liền phát hiện Giang Hoài Sương ở vài phương diện khác rất tốt. Chọn ra quần áo mặc thử đại khái đều là kiểu dáng đơn giản, hoa văn thanh lịch, màu sắc hơi nhạt. Liên tưởng đến phòng ngủ cho khách ở trong nhà có màu hồng phấn cùng với bố cục so với gian phòng khác hoàn toàn không giống nhau, Tiểu loli tâm lại là chìm xuống.
Giang Hoài Sương ban đầu là thất vọng nên trong lòng Hứa Đan Lạc không phai mờ đi ký ức. Mình nhất định phải nỗ lực làm càng tốt hơn, mới có thể đem cái chán nản ban đầu đối với mình biến mất đi, để người đó giữ mình ở bên người lâu hơn một chút.
Giang Hoài Sương cũng không biết Tiểu loli chỉ là thử quần áo thôi cũng liền có thể nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, mình hiện tại đang bận tính toán ngoại trừ quần áo còn có những thứ nào cần đi mua. Những chuyện này ban đầu giao cho Tề Tử Vũ đi làm là được, chỉ là không biết tại sao mình bắt đầu có chút sẵn lòng tự chọn lấy những trang phục thật xinh đẹp cho đứa bé này. Dù cho là đi tìm tốn không ít thời gian nhưng cũng rất là đáng giá.
Hai người tựa hồ cũng bắt đầu trở nên quan tâm lẫn nhau, đương nhiên nếu như không có người bên ngoài đến quấy rầy.
"Có phải mua quá nhiều rồi không?" Hứa Đan Lạc không ngờ tới Giang Hoài Sương đem mười mấy bộ quần áo vừa nãy mình thử đều mua lại, còn tiện tay lấy vài bộ cùng kiểu dáng nhưng khác màu sắc. Trong lúc mình thử quần áo hiển nhiên thấy được giá tiền trên nhãn hiệu kia, một đống quần áo này toàn mua hết bỗng chốc gần mấy vạn.
Chỉ là Giang Hoài Sương cảm thấy lúc nãy Hứa Đan Lạc thử quần áo đều rất đẹp, có vài cái nhiều màu sắc khác nhau liền đặc biệt mua mấy cái. Mùa hè quần áo cần được thay đổi, đúng lý muốn chuẩn bị nhiều hơn.
Nhìn cô gái bán hàng bên cạnh đang gói lại túi đồ, Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy thật tốt nói ra lời có chút thỏa mãn: "Nếu không chúng ta trước tiên đem đồ lên xe, lại đi nơi khác xem tiếp?" Tuy rằng tiền không là vấn đề nhưng là đồ vật mua nhiều vậy hay là muốn chính mình xách theo.
Hứa Đan Lạc tất nhiên là không có thắc mắc liền đưa hai tay ra để xách hai cái túi khá là nặng một chút, xem ra không để cho Giang Hoài Sương cầm cái nào. Ngược đãi trẻ em. Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn Hứa Đan Lạc xách mấy túi nặng nề trong tay, phản ứng đầu tiên chính là mình thật giống đang lợi dụng lao động trẻ em, phản ứng thứ hai tất nhiên là đứa nhỏ này quá hiểu chuyện so với độ tuổi của tiểu loli .
Kỳ thực chính mình vẫn tương đối yêu thích loại tư duy đơn giản, cá tính đơn thuần, sẽ ỷ lại trên người mình, muốn ăn kẹo như những đứa bé nhỏ tuổi. Cầm lấy chiếc túi bên tay trái của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương thở dài đi ra ngoài. Đều là nữ nhân, mình cũng sẽ không bỏ mặc Hứa Đan Lạc như vậy. Có vài thứ xảy ra, đối với một người là trách nhiệm, nếu là cả hai cùng nhau chia sẻ thì không phải sự việc quá mức trầm trọng. Chỉ là Giang Hoài Sương lúc này vẫn còn không biết chính là trong tương lai hai người muốn cùng chia sẻ ước chừng có thể là nhiều hơn hai cái túi hơi nặng mà thôi.
Mua xong quần áo liền đi xem những cuốn sách chăm sóc da, khăn mặt cùng bàn chải đánh răng các loại cũng cần mua một ít. Dường như hiện tại tiểu loli đều dùng đồ dùng ban đầu có được từ khi năm tuổi. Giang Hoài Sương nhấc theo túi đi tới bãi đậu xe dưới hầm trong lối đi, trong lòng không ngừng suy nghĩ ngày hôm nay còn muốn mua những thứ gì.
Đúng rồi, không thể quên đi mua áo ngủ. Nghĩ đến trước một ngày buổi tối xảy ra sự tình kia, bởi vì dáng dấp ngượng ngùng của thỏ con nhỏ (ngực) kia của Tiểu loli không biết làm sao, Giang Hoài Sương trong lòng liền mềm nhũn muốn bật cười. Ừ, còn phải đi mua nội y, nhớ lại vậy có chút lúng túng lại là một màn cực kỳ khôi hài.
Giang Hoài Sương đột nhiên xoay người, đối mặt với Tiểu loli lẳng lặng theo phía sau, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Đúng rồi, em là A hay là B?"
"Hả?" Hứa Đan Lạc chính là đang suy nghĩ làm sao trở thành một tiểu hài tử mà Giang Hoài Sương vui mừng muốn có, không ngờ tới Giang Hoài Sương đột nhiên xoay người hỏi, nhất thời càng đoán không được Giang Hoài Sương đang hỏi vấn đề gì. Giang Hoài Sương ánh mắt nhìn xuống theo hài tử sáng sủa, giải thích vấn đề bản chất của việc đó, khuôn mặt nhỏ thoáng tụ một màn đỏ ửng, may là lúc này trong lối đi không có người bên ngoài đi qua, không phải vậy Tiểu loli sợ là thật muốn tìm cái động chui vào cũng không tiếp tục muốn đi ra.
"A. . ." Rầm rì rầm rì nhỏ giọng nói ra đáp án, Hứa Đan Lạc bước nhanh lướt qua Giang Hoài Sương đi tới phía trước, sợ hơi dừng lại liền lại nghe được cái câu hỏi ghê gớm.
A a, vậy thì đi đến tiệm trước đây mẹ mang mình tới đi, vậy thật giống với kiểu dáng của một thiếu nữ hay có, tốt lắm. Giang Hoài Sương đúng là nghiêm túc muốn chọn cửa hàng mang Hứa Đan Lạc đi chọn nội y, chỉ là đứa nhỏ này cũng không tránh khỏi quá thẹn thùng, mình chỉ là hỏi size (ngực) nhỏ bé, thuận tiện quyết định đi đến cửa hàng nào mà thôi. Không cần liền bên tai đều đỏ lên vậy, Giang Hoài Sương có chút buồn cười theo sát ở phía sau Hứa Đan Lạc, thú vị quan sát Tiểu loli lỗ tai trở nên đỏ ửng.
Tự cho là mình với vai trò người giám hộ của Tiểu loli, Giang Hoài Sương không chút kiêng dè nào hỏi thẳng vấn đề, tự cho là đang cố gắng làm cho đứa nhỏ vui vẻ, Tiểu loli mặc dù ngượng ngùng nhưng vẫn đưa ra câu trả lời. Chẳng qua là tự nhiên nhưng là chuyện mục đích rõ ràng.
"Hoài Sương?" Ngay lúc Giang Hoài Sương mới vừa đem những túi đồ xếp gọn ở phía sau xe, chuẩn bị kỹ càng tốt, thở một hơi, lại nghe đến phía sau một tiếng khẽ gọi. Mí mắt nhắm thật chặt, Giang Hoài Sương có chút bị làm phiền xoay người, cho người đến một nụ cười xã giao. (~_^)