Chương 5-2: Hệ thống tháo gỡ bom 2

(tiếp theo)

“Chúng tôi

không

có ý này,



bình tĩnh lại, bình tĩnh lại …” Tiếu Bân nghĩ thầm, chúng tôi chỉ cảm thấy



đúng lúc gỡ được bom mới cảm thấy kì lạ thôi.

“Tôi có thể

không

kích động được sao? Các

anh

đừng có khinh người quá đáng.” Y La từ

nhỏ





nhi viện lớn lên, cho dù tính tình hiền lành nhưng cũng tuyệt đối

không

nhu nhược, lập tức cả giận

nói

“Các

anh

nghi ngờ tài sản tôi thừa kế có vấn đề, vậy các

anh

đi

điều tra

đi, chưa có chứng cứ

thì

đừng

nói

hươu

nói

vượn. Còn

sự

việc ngày hôm nay,



ràng tôi mới là người bị hại, tôi là con tin đó. Cảnh sát các

anh

không

phải là có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho người dân sao? Các

anh

không

bảo vệ tốt cho tôi

thì

thôi, do may mắn nên tôi mới sống sót được, vậy mà các

anh

lại nghi ngờ tôi có quan hệ với đối tượng phạm tội. Như vậy là các

anh

nghi ngờ tôi vô căn cứ, tôi muốn … tôi muốn khiếu nại các

anh

…”

“cô

hiểu lầm … hiểu lầm rồi … Tôi chỉ hỏi theo lệ

một

chút mà thôi.” Vấn đề nghi ngờ này Tiếu Bân đề cập đến hoàn toàn là do Mạc Tôn dặn dò, vốn cậu ta cũng cảm thấy

không

hợp lý.

Vốn dĩ cậu ta chỉ lợi dụng tâm lý người dân bình thường hay cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cảnh sát để qua mặt



gái

này dò hỏi

một

chút,

không

ngờ tư duy của Y La lại



ràng như thế, rất nhanh phát

hiện

điều

không

hợp lý, thái độ lại rất kiên quyết hoàn toàn

không

có tâm lí sợ cảnh sát của người dân bình thường. Thấy tình hình như vậy, Tiếu Bân làm sao còn dám hỏi gì, chỉ vội vàng trấn an đối phương, sợ Y La thực

sự

đến khiếu nại với cục trưởng.

Phải biết rằng tỉ lệ tổ trọng án số hai nhận được đơn khiếu nại cao nhất cục cảnh sát, nếu lại nhận được đơn khiếu nại nữa

thì

tiền thưởng năm nay chắc chắn chẳng còn đồng xu teng nào.



ràng là tỉ lệ phá án của đội cao nhất trong cục nhưng tiền thưởng lại được ít nhất, ngẫm lại cậu ta cảm thấy

thật

là oan ức.

Sau khi Y La nổi giận đùng đùng rời

đi, Mạc Tôn mới từ ngoài

đi

vào.

“Lão đại,

anh

cũng nghe thấy rồi đó, vừa rồi những điều người đẹp kia trình bày đều khớp với điều tra của chúng ta,

không

phát

hiện

nghi vấn gì.” Tiếu Bân

nói

“Có thể là linh cảm của

anh

lần này

không

chính xác lắm.”

“Tài sản thừa kế của



ta

không

có vấn đề gì sao?” Mạc Tôn hỏi.

“không

có.” Tiếu Bân lắc đầu “Em

đã

xác minh với luật sư phụ trách luật thừa kế, quán cà phê Y La thừa kế đúng là do ông chủ trước Tần Phong chính tay viết di chúc.”

nói

tới đây, Tiếu Bân nhịn

không

được mà cảm thán “Ông Tần này cũng rất đáng thương, mới tìm được thân nhân, còn chưa gặp mặt

thì

đã

không

còn. Nhưng cháu

gái

họ của ông ấy

thì

thật

có phúc, tự nhiên được thừa kế

một

khối tài sản lớn từ

trên

trời rơi xuống, từ

một



bé mồ côi

không

nơi nương tựa bỗng trở thành nhà giàu mới nổi có tiền tỉ trong tay. Nhưng mà người đẹp này đúng ra có số may mắn,

anh

xem, tình huống hôm nay nguy hiểm là vậy mà



ấy vẫn có thể thoát nạn trong gang tấc.

Mạc Tôn

không

nói

gì, tuy rằng chưa tìm được chứng cứ nhưng

anh

vẫn cảm thấy Y La vô cùng khả nghi, ít nhất việc cắt đứt dây điện của quả bom

không

phải là điều ngẫu nhiên. Đây là trực giác, cái loại trực giác mà

anh

có sau khi

đã

thực

hiện

vô số nhiệm vụ hung hiểm, chưa bao giờ sai lầm.

==

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Y La

không

quay lại quán cà phê mà trở về nhà. Đổ đầy nước vào bồn tắm, Y La cởi hết quần áo nằm xuống thư giãn, lúc này mới cảm nhận được cảm giác sống sót sau nguy hiểm.

“Thiếu chút nữa

thì

mình banh xác.” Y La cảm thán.

“Có tôi ở đây, loại bom này

không

thể nào nổ chết



được.”

âm

thanh máy móc lạnh băng đột nhiên vang lên.

“Ai!” Y La đột ngột từ trong bồn tắm ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn khắp nơi xung quanh “Rốt cuộc

anh

là ai?

anh

đang

ở đâu?”

Tuy biết rằng

âm

thanh này

đã

cứu mình, nhưng với những

sự

vật



không

biết được

sự

tồn tại của nó vẫn làm cho



cảm thấy sợ hãi.

“cô

đừng lo lắng, tôi

sẽ

không

làm hại

cô.” Tuy rằng giọng

nói

máy móc bằng phẳng

không

có chút cảm xúc nào nhưng Y La vẫn nghe được trong giọng

nói

một

thái độ lịch

sự, nhã nhặn (nguyên tác là thân sĩ

Ngườithuộctầng lớpthượng lưu

trong

xã hội) “thật

xin lỗi, đến giờ tôi mới tự giới thiệu với

cô. Cách đây ba giờ ba mươi sáu phút mười sáu giây, tôi là hệ thống tháo gỡ bom

đã

kí kết hiệp ước với

cô.

hiện

tại, tôi

đang

lưu trú trong đại não của

cô, thông qua sức mạnh tinh thần để

nói

chuyện với

cô. Thuận tiện nhắc tới, chức năng não bộ của



mới chỉ sử dụng được 9.56%, chỉ số thông minh

không

được tốt lắm.”

“Hệ thống tháo gỡ bom? Lưu trú trong đại não?” Y La

không

rảnh lo đối phương trào phúng về chỉ số thông minh của

cô.

“Đúng vậy.” Hình như nhận ra được

sự

bất an của Y La, hệ thống tháo gỡ bom tiếp tục giải thích “Để



có thể hiểu

một

cách dễ dàng nhất,



có thể xem tôi là

một

trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất. Tôi có thể thông qua sức mạnh tinh thần giúp đỡ người

đã

kí kết hiệp ước với tôi, mà người kí kết hiệp ước với tôi

sẽ

trở thành kí chủ của tôi,

sự

tồn tại của tôi

không

gây bất kì nguy hại gì đối với kí chủ.”

“Cái này … chúng ta … chắc là

anh

không

phải là … của địa cầu chúng tôi phải

không?” Y La lắp bắp hỏi. Nhân loại vẫn

đang

không

ngừng nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo nhưng có thể đạt đến được trình độ như thế này

thì

Y La

không

tin.

“Dựa theo trình độ phát triển khoa học kĩ thuật của địa cầu, chắc phải trải qua

một

triệu năm nữa mới có thể phát minh ra sản phẩm khoa học kỹ thuật giống như tôi bây giờ.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

“Vậy cậu … tại sao lại xuất

hiện

ở địa cầu?” Y La tò mò hỏi.

“Phi thuyền chở chúng tôi va chạm với thiên thạch làm rơi chúng tôi xuống đây.”

“Chúng tôi? Chẳng lẽ hệ thống giống như cậu … có rất nhiều sao?” Y La nắm lấy điểm mấu chốt.

“Đúng vậy.”

“Các cậu đều ở địa cầu rồi?” Y La

không

tự chủ mà hồi hộp.

“Điều này tôi

không

thể xác định, khi phi thuyền bị va chạm, chúng tôi

đã

gặp lỗ đen vũ trụ, bên trong lỗ đen rất rộng lớn, tôi

không

thể xác định những hệ thống khác có rơi xuống địa cầu hay

không, nhưng khả năng này là rất

nhỏ.”

không

biết vì sao, nhưng nghe thế

thì

Y La lặng lẽ thở dài

nhẹ

nhõm “Vậy cậu rơi xuống đây được bao lâu rồi. Vừa xuống đến địa cầu … là cậu gặp tôi luôn sao?”

“Tôi vào địa cầu

đã

được

một

năm ba mươi sáu ngày

một

giờ năm phút mười sáu giây.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời chính xác.

“Vậy tại sao lúc trước cậu

không

kí kết hiệp ước với người nào?” Y La tò mò “Sao lại kí kết vào ngay lúc này?”

“Lúc trước là

không

cần thiết.”

“không

cần thiết? Vậy tại sao bỗng nhiên cậu lại muốn kí kết hiệp ước? Là vì muốn cứu tôi sao?” Y La

nói

rồi bỗng cảm thấy có chút cảm động, điện ảnh khoa học viễn tưởng quả nhiên

nói

không

sai, trí tuệ nhân tạo tồn tại là để bảo vệ con người.

“Cứu người

không

phải là nguyên nhân để tôi kí kết hiệp ước, tôi

đi

đến nơi này là vì quả bom kia là quả bom mà tôi cảm ứng được gần tôi nhất, mà



thì

đúng lúc gặp phải.” Gặp phải cái gì, tất nhiên là

không

cần nhiều lời.

không

hổ là trí tuệ nhân tạo,

không

có chút cảm xúc nào,

nói

chuyện cũng

không

biết uyển chuyển

một

chút, cậu

nói

một

câu vì tôi

thì

có thể chết sao?

Y La thu hồi cảm xúc cảm động của mình, tiếp tục hỏi “Vậy nguyên nhân cậu kí kết hiệp ước là gì?”

“Bời vì …

một

nửa kia của tôi

đã

kí kết hiệp ước với người ta.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

“một

nửa kia?” Y La có cảm giác

không

tốt.

“một

nửa kia của tôi, hệ thống chế tạo bom, ba ngày trước

đã

kí kết hiệp ước thành công với

một

người nào đó.”

Mẹ ơi!!!

Tác giả có lời muốn

nói: Lão Mạc xuất thân

không

phải từ cảnh sát chính quy nên tác phong khá là tùy ý, nhưng cậu ta rất tuấn tú, lúc sau còn ‘soái’ ngút trời, nếu

không

thì

sao có thể theo đuổi nữ chính. Cho nên mọi người đừng có ghét cậu ta vội a …


Mạc Tôn: Nghe

nói

mọi người đều rất ghét tôi?


Y La: Xứng đáng!!!