Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quan Hệ Nguy Hiểm

Chương 3: Tôi sẽ ném cô xuống biển

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Tôn từ cửa hông

đi

vào phòng trực ban ở sảnh lớn lầu

một, chỉ liếc mắt nhìn

một

cái nhìn đám đông nghìn nghịt xong liền xoay người chạy vào lối thoát hiểm lên lầu ba.

“Lão đại.” Khi Mạc Tôn từ cửa thoát hiểm chạy vào liền gặp ngay đội viên đội của

anh-Tiếu Bân.

“Tình hình bây giờ như thế nào?” Mạc Tôn vừa hỏi vừa chống tay lên lan can ngó xuống quan sát tình hình.

“Nghi phạm bắt cóc con tin tên Triệu Minh, là đối tượng buôn bán ma túy vừa ra tù, chắc sau khi ra tù gặp chuyện

không

như ý nên mới suy nghĩ biện pháp này quay lại trả thù Trương đội (đội trưởng Trương).” Tiếu Bân dùng tốc độ nhanh nhất giải thích



ràng mọi chuyện.

“Trương đội? Trương Hoài Kỳ?” Mạc Tôn hỏi.

“Đúng vậy ạ, tên Triệu Minh này do Trương đội chính tay bắt vào 6 năm trước.” Tiếu Bân

nói

“hắn

ta vừa vào là

yêu

cầu được gặp Trương đội, nếu

không

sẽ

kích hoạt bom nổ.”

Tội phạm ma túy trả thù cảnh sát phòng chống ma túy là chuyện thường thấy.

“Quả bom kia

đã

khởi động rồi mà?” Mạc Tôn nghi ngờ

nói, trước ngực con tin là đồng hồ đếm ngược với những con số đỏ tươi, cho dù cách

thật

xa nhưng vẫn vô cùng bắt mắt, chỉ là

anh

không

nhìn



cụ thể con số

trên

đó là bao nhiêu thôi.

“Nghi phạm

yêu

cầu Trương đội phải có mặt ở đây trong vòng ba mươi phút.” Tiếu Bân

nói

bổ sung.

“Vậy là đồng hồ hẹn giờ còn ba mươi phút nữa?” Mạc Tôn hiểu



gật đầu “Vậy Trương đội đâu rồi?”

“Sáng sớm nay Trương đội

đã

xuống huyện phá án rồi ạ, ba mươi phút làm sao có thể về kịp được.” Tiếu Bân cười khổ

nói, từ huyện lái xe quay lại thành phố mất ít nhất cũng phải hai tiếng đồng hồ.

Nếu Trương đội có thể đúng lúc trở về thương lượng được với nghi phạm

thì

có thể kéo dài

một

chút thời gian. Nhưng với tình thế

hiện

giờ, chỉ sợ hơn mười phút nữa là bom

sẽ

nổ mạnh thôi.

“không

kịp quay lại? Vậy tình hình bây giờ …” Mạc Tôn nhìn thoáng qua người phụ trách phía dưới Lý Thiên Nguyên “Lý Thiên Nguyên tính toán xử lý như thế nào?”

“Dạ, chỉ

đang

cầm cự thôi.” Tiếu Bân

nói

“Nhưng lúc nãy cục trưởng Triệu

đã

rất tức giận, ra mệnh lệnh, nhất định

không

thể để bom nổ trong cục cảnh sát được.”

Chẳng tốn sức nhưng Mạc Tôn cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ thẹn quá hoá giận của cục trưởng Triệu, cười

nói

“Nếu quả bom này mà nổ trong cục cảnh sát, cục trưởng Triệu chẳc hẳn là lãnh đạo đầu tiên trong ngành chúng ta gặp phải.”

“Bây giờ chỉ hi vọng là bộ phận bắn tỉa có thể tìm được cơ hội bắn gục nghi phạm.” Tiếu Bân còn

nói

thêm.

“Súng bắn tỉa?” Lúc này, Mạc Tôn

đã

quan sát đầy đủ tình hình bên dưới,

anh

nhìn trái nhìn phải

một

lúc, sau đó chỉ vào hai vị trí góc dưới lầu hai, chắc chắn hỏi “Bên bắn tỉa mai phục ở chỗ kia hả?”

“Dạ.”

“Phiền phức rồi.” Tuy miệng Mạc Tôn

nói

phiền phức nhưng giọng điệu lại giống như

đang

thảo luận chuyện tối nay ăn gì vậy, chẳng có chút lo lắng nào cả, thậm chí còn có tâm tình chỉ xuống phía dưới phân tích “Cái tên Triệu Minh này chắc chắn là có chuẩn bị kĩ càng, cậu xem vị trí

hắn

ẩn

nấp, ở sảnh lớn có tất cả ba cột đá mà

hắn

ta lại chọn cây cột sau cùng, tránh được tất cả các cửa sổ. Vì thế người của chúng ta chẳng có cách nào

đi

vòng từ phía sau lên.”

“Còn bộ phận bắn tỉa, nếu bọn họ có thể tìm được góc độ thích hợp

thì

đã

nổ súng từ sớm rồi.” Đến bây giờ Triệu Minh còn chưa chết, cho thấy bên bắn tỉa chắc chắn là

không

tìm được vị trí thích hợp.

“Chẳng lẽ

không

còn biện pháp nào khác? Còn có hơn tám phút nữa là bom nổ rồi.” Vẻ mặt Tiếu Bân lo lắng nhìn đội trưởng nhà mình.

Tám phút?

“Chát!” Mạc Tôn chợt giơ tay, gõ

một

cái

thật

mạnh lên đầu Tiếu Bân.

“Lão đại, sao

anh

lại đánh em?” Tiếu Bân chẳng hiểu ra sao hỏi.

“Chỉ còn có tám phút mà giờ cậu mới

nói

với

anh?” Mạc Tôn nổi giận đùng đùng mắng giống như là Tiếu Bân là người mang bom đến.

Mạc Tôn chỉ nghĩ là bom hẹn giờ có ba mươi phút lại

không

ngờ là thời gian

đã

trôi qua nhiều như vậy, chỉ còn có vài phút mà thôi.

“Em … em cứ tưởng là

anh

biết rồi.” Vẻ mặt Tiếu Bân oan ức.

“anh

mà biết

thì

còn đứng đây hỏi cậu làm cái gì?” Mạc Tôn ghét bỏ vung tay, ra lệnh “Đừng nhiều lời nữa, kiếm cho

anh

cái dây thừng đến đây.

“Lão đại,

anh

ra tay hả.” Tiếu Bân vừa nghe

thì

lập tức mắt sáng lên, chẳng lẽ lão đại nhà mình muốn ra tay rồi.

Cậu ta

đã

theo Mạc Tôn được ngót nghét

một

năm rồi, biết rất



bản lĩnh của Mạc Tôn, kỹ năng của lão đại nhà mình có thể so với đặc công

trên

phim của Hollywood đó có được

không. Cũng chính vì biết thực lực của lão đại nhà mình, nên khi cậu ta nghe thấy Mạc Tôn sai cậu ta đì lấy dây thừng mới phản xạ có điều kiện nghĩ rằng Mạc Tôn muốn đích thân ra tay thu thập Triệu Minh. Nếu lão đại đích thân ra tay,

không

chừng là

sẽ

có biện pháp giải quyết.

“Còn có bảy phút!” Mạc Tôn chỉ chỉ đồng hồ nhắc.

Nghĩa là

đã

ngầm thừa nhận rồi, Tiếu Bân kêu lên

một

tiếng kích động, xoay người dùng tốc độ chạy

một

trăm mét đến văn phòng ở lầu ba lấy

một

cuộn dây thừng, sau đó bay nhanh trở về.

“Lão đại, đây ạ.” Tiếu Bân đưa dây thừng cho Mạc Tôn.

Trong lúc Tiếu Bân

đi

tìm dây thừng, Mạc Tôn

đã

soạn tin nhắn xong rồi gửi

đi, sau đó mới cầm dây thừng Tiếu Bân đưa, xoay người

đi

về đông lầu ba.

==

“Rì!”

Nghe tiếng điện thoại rung lên, Lý Thiên Nguyên tưởng cục trưởng lại gửi tin nhắn đến, sốt ruột mở lên, kết quả vừa thấy tin nhắn

thì

sửng sốt.

Mạc Tôn: (Thu hút chú ý, đừng có nhìn lên

trên, để tôi tới.)

Lý Thiên Nguyên chỉ sửng sốt

một

chút, ngay sau đó rất nhanh giữ lại bình tĩnh, nỗ lực khắc chế xúc động muốn nhìn lên phía

trên,

đi

về phía trước hai bước, định hấp dẫn

sự

chú ý của Triệu Minh “Triệu Minh, đội trưởng Trương

đang

trên

đường về, nhưng thời gian thế này

thì

hơi gấp,

anh

có thể dừng đồng hồ hẹn giờ lại

không.”

“Nó tới

thì

tao

sẽ

dừng đồng hồ.” Triệu Minh đáp.

“Đội trưởng Trương

đang

trên

đường

đi, nhưng

anh

cũng biết tình hình giao thông ở Long Thành rồi đấy, nhỡ đâu kẹt xe

thì

sao.” Lý Thiên Nguyên tiếp tục

nói

“anh

hãy dừng đồng hồ hẹn giờ trước

đi, đừng để liên lụy người vô tội.”

“Tao

nói

rồi, ba mươi phút mà nó

không

đến, tao

sẽ

cho nổ nơi này.” Hiển nhiên là Triệu Minh

đã

quyết tâm,

không

hợp tác.

Lý Thiên Nguyên nhìn mặt đồng hồ từ con số bảy

đã

nhảy thành con số sáu, trong lòng kinh sợ, nhịn

không

được mắng: Mẹ nó, nếu cậu có biện pháp

thì

nhanh lên a.

==

Mạc Tôn cột dây thừng vào người, sau đó từ hành lang bắt đầu lấy đà chạy,

một

chân dẫm lên lan can lầu ba,

một

chân mượn lực, cả người nháy mắt bay lên, hai tay

anh

duỗi ra phía trước, giống như

một

con chim én, bay về xà ngang giữa lưng chừng.

“Bạch!” Trong ánh mắt hoảng sợ của Tiếu Bân, trong tình huống nguy hiểm, Mạc Tôn bám ôm lấy xà ngang

trên

trần nhà.

Sảnh lớn lầu

một

có thiết kế vòm cao, khoảng mười ba mét, được ba cột đá chống đỡ, từ ba cây cột đá có sáu cây xà ngang bắc qua trần nhà. Cú nhảy này của Mạc Tôn tương đương với việc từ lầu ba nhảy lên trần nhà.

“Đ.má!” Tiếu Bân thấy lão đại nhà mình mạo hiểm như thế

thì

nhịn

không

được mà chửi tục

một

câu.

Mạc Tôn

không

có tâm trạng cảm thụ cú nhảy mạo hiểm của mình,

anh

dùng sức

trên

hai cánh tay, thân thể di chuyển

một

cái, từ tư thế treo lủng lẳng

trên

xà ngang biến thành nằm

trên

thanh xà.

Tất cả các động tác đều liền mạch lưu loát, tất cả chỉ mất có mấy giây.

Sau đó,

trên

xà ngang,

anh

nhanh chóng bò

đi, bám vào thanh xà như

một

chú thằn lằn, từ cây xà ngang này chuyển sang cây xà ngang khác, lợi dụng

sự

giao nhau giữa các cây xà ngang nhanh chóng có mặt ở cây xà ngang phía

trên

cây cột nơi vị trí Triệu Minh

đang

đứng.

Ngồi xổm

trên

cây xà, Mạc Tôn nhìn thoáng qua phía dưới, ước chừng độ cao, sau đó cởi dây thừng

trên

người, cột xung quanh cây xà.

anh

giật giật mấy cái để thử độ chắc, sau khi xác định

không

có vấn đề gì, cả người Mạc Tôn nhanh chóng từ

trên

cây xà đu người xuống dưới.

Quan sát toàn bộ quá trình, Tiếu Bân nhịn

không

được mà nín thở.

Giữa

không

trung, Mạc Tôn và Lý Thiên Nguyên liếc nhìn nhau

một

cái, ngay lập tức Lý Thiên Nguyên hiểu, đây chính là thời cơ tốt nhất.

“Đội trưởng Trương

đã

đến trước cửa cục cảnh sát,

anh

ấy

sẽ

vào ngay bây giờ.” Lý Thiên Nguyên hết sức hấp dẫn chú ý của Triệu Minh.

“Vậy mày bảo nó mau lại đây.” Từ đầu đến cuối Triệu Minh vẫn luôn bình tĩnh, cho dù nghe thấy tin người mình muốn tìm – Trương Kỳ Hoài

đã

đến

thì

ánh mắt vẫn

không

hề di chuyển

một

chút nào,

hắn

vẫn như cũ đem mình giấu

đi

một

cách hoàn hảo sau lưng đồng chí bom sống Y La của chúng ta.

“anh

… Người

anh

muốn tìm

đã

tới,

anh

có thể … có thể thả tôi

đi

được

không?” Tuy rằng biết khả năng này rất

nhỏ

bẻ nhưng Y La vẫn nhịn

không

được mà hỏi ra miệng.

“Câm miệng!” Triệu Minh

không

kiên nhẫn quát.

Y La bị dọa run rẩy, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trước ngực

đã

nhảy lên con số năm, tuyệt vọng nhìn đồng chí cảnh sát đứng đối diện, chẳng lẽ cuộc đời của



chỉ còn lại có năm phút này thôi sao?

“Xoạt!”

một

tiếng động rất

nhỏ

vang lên, Mạc Tôn thành công nhảy từ

trên

xà ngang xuống đất, thấy

một

màn này, tất cả các cảnh sát

đang

có mặt đều nín thở, Lý Thiên Nguyên lại càng hết sức hấp dẫn chú ý của Triệu Minh.

“Triệu Minh,

anh

phải nhận thức là hành động này của

anh

là vô cùng nguy hiểm, bây giờ

anh

quay đầu lại vẫn còn kịp.”

một

bước, hai bước.

“A …” Triệu Minh trả về

một

nụ cười lạnh, dường như muốn

nói, mày là con nít đó à.

Ba bước, bốn bước, còn hai bước nữa là có thể đến sát cột đá.

“Triệu Minh, nếu

anh

muốn …”

“Lạo xạo!” Tiếng chân dẫm lên thứ gì đó vang lên trong sảnh lớn vô cùng



ràng, đột ngột.

Mạc Tôn nhìn giấy gói kẹo trong suốt dưới chân, nhịn

không

được mắng: cái tên ngu ngốc nào vứt rác lung tung thế này.

Cảnh sát vây quanh: Xong rồi!

âm

thanh đột ngột vang lên làm Triệu Minh quay đầu nhìn theo phản xạ nhưng thân thể vẫn

không

di chuyển khỏi

sự

che chắn của con tin, bộ phận bắn tỉa vẫn

không

tìm được vị trí ngắm bắn thích hợp.

Triệu Minh

không

thể nhìn thấy được Mạc Tôn nhưng cũng

không

ảnh hưởng đến

sự

phán đoán của

hắn

ta biết là phía sau có người. Sắc mặt

hắn

biến đổi, phản ứng vô cùng quyết đoán, giơ tay định ấn lên điều khiển từ xa.

“không!” Mắt Lý Thiên Nguyên muốn nứt ra.

“A …” Y La cũng chú ý đến hành động của Triệu Minh, trong khoảng khắc thấy được cái chết

đang

đến gần, Y La nhịn

không

được mà hét to thất thanh.

“Bịch!” Mạc Tôn bay nhanh đến gần, người còn chưa lộ ra khỏi cột đá, tay

đã

vươn ra từ phía sau, quyết đoán bóp cò,

một

phát bắn vỡ đầu.

Viên đạn xuyên qua thái dương của Triệu Minh, ngón tay cái ấn nút

trên

điều khiển từ xa cứng đờ, sau đó cánh tay mất lực, chiếc điều khiển từ xa nho

nhỏ

từ kẽ tay rơi xuống đất.

“Nằm xuống!” Lý Thiên Nguyên rống to

một

tiếng, mọi người lập tức nằm sấp xuống đất, tránh lực xung kích của trái bom.

“Két!”

một

cánh tay thon dài mạnh mẽ vươn ra tiếp lấy điều khiển từ xa trước khi nó chạm đất, sau đó chắc chắn nằm trong tay người nào đó.

Nguy cơ

đã

được giải trừ!

“cô

đừng kêu nữa!” Mạc Tôn vừa kiểm tra điều khiển từ xa, vừa nhíu mày nhìn Y La

đang

la hét,



gái

này định ganh đua với bom hay sao.

Y La la hét

một

hồi lâu mà vẫn chưa thấy bom nổ

thì

cũng nhận ra là có gì đó

không

đúng,



mở mắt

thì

phát

hiện

bên cạnh mình xuất

hiện

một

người đàn ông lạ mặt, còn nghi phạm Triệu Minh

đã

bắt cóc



thì

trúng đạn chết rồi.



đã

được cứu rồi!

Y La vừa có ý nghĩ như vậy, chưa kịp thở phào

nhẹ

nhõm

thì

người đàn ông bên cạnh bỗng

nói

“Ủa, sao

không

có nút dừng đồng hồ.”

“Cái gì?” Y La quay phắt đầu lại.

Mạc Tôn nhìn vị đồng chí con tin xui xẻo này, khó có khi lương tâm trỗi dậy, an ủi “Người đẹp,



kiên trì thêm chút nữa, để tôi gọi chuyên gia phá bom đến bây giờ.”

nói

xong, Mạc Tôn quay đầu về phía Lý Thiên Nguyên kêu “không

dừng bom được, cậu kêu chuyên gia phá bom đến

đi.”

Lý Thiên Nguyên vừa nghe

không

dừng được đồng hồ hẹn giờ của quả bom, sắc mặt lại biến đổi, nhanh chóng chạy đến cảnh sát trật tự

yêu

cầu họ tiếp tục giải tán đám đông, còn mình

thì

túm lấy chuyên gia phá bom kéo về phía trước.

“Có thể … có thể dỡ bom xuống được

không

ạ?” Y La nhìn đồng hồ chỉ còn năm phút hai mươi mốt giây, run rẩy hỏi.

“Cái này

thì

tôi cũng

không

biết.” Mạc Tôn thuận miệng

nói

“Nhưng mà



yên tâm, nếu

không

dỡ bom được

thì

tôi

sẽ

đem



ném xuống biển.”

Má, lúc này là lúc thích hợp để cậu ta

nói

câu đó sao!

đang

chạy đến, Lý Thiên Nguyên nghe câu

nói

này

thì

nhịn

không

được mà mắng thầm

một

câu, rồi lại quay đầu nhìn con tin. Quả nhiên, người đẹp này trong quá trình bị bắt cóc vẫn luôn trấn định nay

đã

bị dọa đến choáng váng luôn rồi.

Mạc Tôn cũng phát

hiện

chính mình

đã

dọa sợ con tin, tức

thì

vô cùng ảo não, trong thời khắc mẫu chốt mà cái tật độc miệng của mình sao vẫn

không

sửa được vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »