Y La đứng ở nơi góc khuất nào đó
trên
lầu một, nơm nớp lo sợ nhìn cây phát tài cách đó
không
xa, run run rẩy rẩy hỏi trong đầu “Ở … ở chậu cây kia sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tám trả lời.
“Quả bom đó … sẽ
không
phát nổ khi chúng ta
đang
phá hủy nó chứ?” Tuy rằng đã quyết
định
đi
phá hủy bom, nhưng Y La vẫn cứ thực sợ hãi.
“Tính theo thời gian mà nói, từ khi bắt đầu phát hiện quả bom thứ nhất đến bây giờ đã đủ để
cô
phá hủy mười quả bom.”
Em gái cậu, đừng tưởng cậu nói bằng giọng nói
không
có cảm xúc mà tôi
không
nghe ra là cậu
đang
châm chọc tôi đâu nhá.
“Từng ấy thời gian cũng đủ để tôi gọi điện báo cảnh sát mấy lần.” Y La tức giận trả lời.
“Căn cứ số liệu phân tích, tôi cảm thấy xác suất bom phát nổ sau khi
cô
báo cảnh sát sẽ lớn hơn việc
cô
cứ
âm
thầm
không
người hay biết mà phá hủy những quả bom này
đi.” Tiểu Tám nghiêm túc phân tích “Hơn nữa,
không
phải
cô
nói là người cảnh sát họ Mạc gì đó
đang
nghi ngờ
cô
sao? Cho nên tôi
không
kiến nghị
cô
báo cảnh sát đâu?”
Đúng rồi ha, mười ngày liên tục mà đã hai lần gặp bom, đừng nói cảnh sát, ngay cả chính
cô
cũng nghi ngờ chính mình. Đây là có chuyện gì? Hơn nữa, trong trung tâm thương mại có mấy ngàn người mà sao chỉ có
cô
phát hiện có bom,
cô
phải giải thích thế nào đây? Nghĩ đến đây, Y La cảm thấy khóc
không
ra nước mắt.
“Được rồi, cắt thì cắt.” Y La nói, từ trong túi xách móc ra cái bấm móng tay cho mèo vừa mới mua. May mà mua cái này,
không
thì bây giờ biết tìm cái kéo ở chỗ nào.
Y La vừa nói, vừa lặng lẽ ngồi xuống phía sau bồn cây,
cô
cẩn thận gạt mấy viên đá trắng phủ
trên
mặt chậu cây, gạt lớp đất phía
trên
thì thấy một bọc nilon màu đen. Tay Y La run run, sau khi hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng mở bao nilon ra, lộ ra một quả bom màu xám, bên
trên
có hai sợi dây điện.
“Sao lại
không
có dây màu xanh với dây màu đỏ?” Hai sợi dây điện đều màu đen,
không
phải là dây xanh và dây đỏ.
“Màu xanh hay đỏ chỉ là màu sắc thôi, phá hủy bom
không
liên quan đến việc dây điện có màu gì.” Tiểu Tám nói.
“Nhưng mà quả bom nào cũng như vậy sao, cắt một trong hai sợi dây xanh hoặc đỏ thì sẽ hủy được bom, còn bây giờ thì chúng ta phải cắt dây nào đây?” Y La hoảng loạn hỏi.
“không
cắt sợi nào cả.”
“Cái gì?” Y La hoảng sợ nói “Cậu cũng
không
biết?”
“…” Nếu Tiểu Tám có cảm xúc, lúc này nhất
định sẽ cho Y La một cái liếc vô cùng xem thường “Xin
cô
không
cần nghi ngờ năng lực của tôi.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Đại ca, chúng ta
đang
liều mạng đó.”
Trước đến giờ Tiểu Tám chưa bao giờ gặp một người
địa cầu nào mà nhát gan như vậy, một quả bom
cổ lỗ sĩ như vầy mà cũng khiến
cô
nàng bị dọa thành như vậy. Nhưng cũng may ý chí của người
địa cầu này tương đối yếu ớt, chỉ cần nó nói dăm ba câu là có thể dụ dỗ trở lại.
“Đây là bom điều khiển từ xa, thông qua sóng tín hiệu vô tuyến để điều khiển kíp nổ, nên chúng ta chỉ cần gỡ bộ phận tiếp nhận tín hiệu là có thể ngăn quả bom phát nổ.” Chắc là
không
có chuyện có người thấy điều khiển từ xa
không
nhạy, sẽ chạy đến tận nơi tác động vào kíp nổ đâu nhỉ “Với lại … tôi
không
phải là nam giới.”
“…” Y La nghẹn một chút rồi thỏa hiệp “Được rồi, chị gái, bộ phận tiếp nhận tín hiệu ở chỗ nào, làm thế nào để phá hủy nó?”
“Bộ phận tiếp nhận tín hiệu ở trong quả bom,
cô
lật quả bom lại
đi.” Tiểu Bát hướng dẫn “Còn có, hệ thống của chúng tôi thực ra
không
phân biệt giới tính.”
Nếu
không
phải
đang
trong tình huống vô cùng cấp bách, Y La thực sự muốn chửi thề,
cô
lười phải tranh luận nữa, cẩn thận lật quả bom lại, lộ ra mặt bên kia của quả bom. Nhưng mặt này và mặt bên kia
không
có gì khác nhau mấy.
“Giữa cái khe kia có hai sợi dây điện,
cô
lấy ra
đi.” Tiểu Tám nói.
Dây điện giấu bên trong khe hở, cái khe rất nhỏ, nếu
không
quan sát kĩ thì
không
thể phát hiện dây điện ở bên trong.
Làm cách nào để lấy dây điện ra, Y La nghĩ nghĩ, sau đó lấy cái bấm móng tay lúc nãy mua ra, trong đó có gắn cái móc ráy tai, nhẹ nhàng đưa vào trong khe hở. Động tác của Y La rất nhẹ, với lực độ này thì chẳng thể nào lấy được hút ráy tai nào, nhưng mà may quá cũng có thể lôi sợi dây điện ra được.
“Cắt sợi nào đây?” Y La hỏi.
“Dây bên phải.” Tiểu Tám đưa ra ý kiến rất nhanh.
Y La đưa bấm móng tay vào, đưa sợi dây điện vào khớp, sau đó cắn chặt răng, nhắm mắt cắt xuống, chết thì chết thôi!
“Rắc!” Một tiếng giòn vang lên, bom
không
phát nổ.
Thành công rồi? Y La thở ra một ngụm, lau lau cái trán đã đẫm mồ hôi, cẩn thận để quả bom vào chỗ cũ, sau đó lại để mấy hòn đá nhỏ lên.
“Sao
cô
lại giấu quả bom lại vậy?” Tiểu Tám khó hiểu hành động của Y La.
“Đây chính là bom đó, nếu
không
cẩn thận bị người ta phát hiện sẽ gây khủng hoảng, hỗn loạn thì làm sao?
không
phải cậu nói là ở trung tâm thương mại sẽ dễ xảy ra sự kiện giẫm đạp lên nhau sao?” Y La vừa nói vừa
đi
đến vị trí của quả bom thứ hai.
Cũng
không
biết có phải là làm việc gì cũng sẽ quen tay hay
không, mà qua trình gỡ bỏ những quả bom sau, Y La
không
còn sợ hãi như ban đầu nữa, khi đến quả bom thứ tư, Y La đã
không
cần phải nhắm mắt, có thể trực tiếp dùng bấm móng tay cắt đứt dây điện.
“Quả nhiên thất bại làm người ta trưởng thành hơn.” Sau khi gỡ bỏ thành công quả bom thứ tư, Y La lau lau mồ hôi trán, hỏi “Còn quả bom nào nữa
không?”
“Tôi
không
có cách nào xác
định được?” Tiểu Tám trả lời.
“không
có cách xác
định? Cậu có ý gì?” Việc này có chính là có,
không
có là
không
có a, cái gì mà
không
có cách xác
định, Y La ngạc nhiên hỏi.
“Vì để tiết kiệm năng lượng, tôi chỉ duy trì trạng thái nửa chờ, chỉ có thể cảm giác được bom trong phạm vi mười mét, quá phạm vi này thì phải sử dụng năng lượng để tìm kiếm. Xin hỏi kí chủ có sử dụng năng lượng để tìm kiếm hay
không?” Tiểu Tám xin chỉ thị.
“Cậu nói năng lượng là loại năng lượng để đổi kí chủ khác ấy hả?” Y La hỏi.
“Đúng thế.”
Dùng hay là
không
dùng, trong nháy mắt Y La khó xử, như vậy năng lượng của hệ thống tháo gỡ bom mìn sẽ càng ngày càng ít, như vậy khả năng thay đổi kí chủ sẽ càng thấp. Nhưng nếu
không
dùng, nhỡ trong trung tâm thương mại còn quả bom khác thì sao,
cô
đã phá hủy nhiều bom như vậy,
không
thể để bị thất bại trong gang tấc được.
“Có sử dụng năng lượng để tìm kiếm hay
không?” Tiểu Tám hỏi lần nữa.
“Tìm kiếm!” Mẹ nó, dùng thì dùng, dù sao thì cho dù
không
dùng cũng
không
biết đến ngày tháng năm nào mới có thể đổi được kí chủ a.
“Đã nhận được chỉ thị,
đang
trong trạng thái chờ, bắt đầu tìm kiếm, phạm vi tìm kiếm, toàn bộ trung tâm thương mại Hoàn Long … Tích tích … Phát hiện hai vị trí có bom chưa tháo gỡ.” Chỉ mất khoảng một giây, Tiểu Tám đã hoàn thành tìm kiếm.
Thực sự là vẫn còn.
Y La chấp nhận số phận, cầm chặt cái bấm móng tay và dụng cụ lấy ráy tai, chân bước trịnh trọng về phía vị trí quả bom thứ năm.
Quá trình tháo gỡ quả bom thứ năm cũng rất thuận lợi, nhưng khi đến
địa điểm đặt quả bom cuối cùng, Y La gặp phải chướng ngại.
Thực ra
địa điểm đặt sáu quả bom đều là những
địa điểm tương đối thưa thớt người qua lại trong trung tâm thương mại, nên trước đó việc tháo gỡ bom của Y La rất thuận lợi. Nhưng ở
địa điểm cuối cùng này, nơi góc ngoặt hành lang lầu hai, có một thanh niên
đang
đứng dựa tường nghỉ ngơi.
anh
ta
không
dời
đi, Y La căn bản
không
dám bước đến.
anh
trai,
anh
không
thể vào trong tiệm đứng chờ người hay sao?
không
nên ngăn cản tôi dùng bấm móng tay và cây lấy ráy tai
đi
cứu vớt hòa bình thế giới a.
Đúng vậy, sau khi nỗi sợ hãi
đi
qua, bạn học Y La đã học được cách ‘tìm vui sướng trong đau khổ’ rồi, đây cũng được coi là một sự trưởng thành vượt bậc a.