Chương 5

Thấy cô gái nhỏ say rượu không giống ai, Tưởng Mục và Đinh Nguyên nhìn nhau, người say rượu rất nhiều, nhưng làm gì có ai khóc chỉ vì một chiếc khăn giấy?

Tưởng Mục bị tiếng ồn làm cho nhức đầu: "Đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì sẽ uống phải nước mũi đấy."

Ngay khi giọng nói của người đàn ông vừa vang lên, Hứa Khả Hân lập tức nhìn Tưởng Mục bằng đôi mắt sưng húp.

Đây là lời một con người có thể nói ra ư? Sao anh có thể nói những lời thô lỗ như vậy với một cô gái, chẳng lẽ muốn cô mất hết mặt mũi à?

Bời vì quá nhiều nước mắt, đôi mắt của Hứa Khả Hân trông vô cùng đáng thương, Tưởng Mục thở dài, lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay sạch đưa cho cô, nếu không phải thấy người phụ nữ này khóc lóc quá thảm thiết, anh sẽ không cam lòng hi sinh khăn tay của mình như vậy đâu.

Hứa Khả Hân ngẩng đầu nhìn anh và nhận lấy, nước mắt lưng tròng, cô nói: “Tôi không cảm ơn anh đâu, đàn ông các anh đều không phải người tốt.” Đặc biệt là những người đẹp trai.

Tưởng Mục: “…”

Đinh Nguyên: Chỉ cần cô không khóc, chúng tôi sẽ cảm ơn cô.

Sau khi lau sạch nước mũi, Hứa Khả Hân mới phát hiện ra mình vậy mà lại khóc trước mặt người lạ, thậm chí còn trút giân lên đối phương, lý trí bảo cô phải xin lỗi, nhưng nỗi hận đàn ông trong lòng khiến cô không khỏi giận cá chém thớt.

Hứa Khả Hân liếc nhìn Tưởng Mục, nức nở hỏi: "Có phải anh thấy tôi rất vô lý không? Tôi không muốn như vậy đâu, nhưng tôi thực sự rất buồn. Hôm nay tôi mới phát hiện ra rằng người tôi thích không thích tôi. Anh ấy thích người phụ nữ khác, anh ấy lén lén với người khác sau lưng tôi. Khoảnh khắc đó, tôi muốn lao ra mà đồng quy vu tận với anh ấy.”

Có lẽ chỉ muốn trút nỗi tâm sự trong lòng, mặc kệ đối phương có hiểu hay không, cô tiếp tục nói: "Bảy năm, tôi thích anh ấy bảy năm, đời người có bao nhiêu lần bảy năm. Tôi theo đuổi anh ấy lâu như vậy, anh ấy thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn tôi lấy một lần. Tôi rất mệt, nhưng lại không đành lòng rời xa anh ấy.”

“Tôi rất yêu anh ấy, tại sao anh ấy không thể yêu tôi dù chỉ một chút, tôi có gì thua kém hơn người phụ nữ đó? Có phải vì cô ta xinh đẹp hơn tôi không? Hay là vì cô ta quen biết anh ấy sớm hơn tôi? Hu hu, tại sao, tôi không phục.”

“Bao nhiêu người cười nhạo tôi, nói rằng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nói tôi không xứng với anh ấy, nhưng tôi theo đuổi anh ấy như một kẻ điên, cuối cùng anh ấy cũng đồng ý. Lúc đó tôi nghĩ mình thật may mắn, nhưng cho đến ngày hôm nay, tôi mới nhận ra rằng tôi chính là một nhân vật phụ, xuất hiện chỉ để đủ số lượng, chỉ là một tấm bia đỡ đạn. Hu hu, trời ơi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai? Nếu đúng là như vậy, tôi thay đổi không phải là được rồi sao, huhu.”