Chương 7: Không dám nghĩ

Editor: Sunn_t

3 giờ sáng.

Tài xế nhà Lục Nham lái xe tới đón hắn, trên mặt không có bất luận dao động gì mà đưa cho hắn một hộp thuốc tránh thai.

Mặc dù thấy đi theo phía sau Lục Nham cô gái không phải Đào Thi Thi, hắn cũng không lộ ra bất luận kinh ngạc hoặc biểu tình gì.

Toàn bộ hành trình Phương Đường đều đem đầu rúc ở trong áo khoác, ngồi trên xe ghế sau, lúc này mới đón cốc nước Lục Nham đưa tới, đem thuốc uống.

“Hạ Mặc Dương có hỏi, cậu nói như thế nào?” Xe di chuyển, mắt đen Lục Nham nhìn nhà dân, nghiêng đầu nhìn về phía Phương Đường.

Đèn xe mở ra, toàn bộ đầu cô đều rúc ở trong áo khoác, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ bừng, cô cũng đang xem nhà dân qua cửa sổ, càng xem đôi mắt càng hồng, một hàng nước mắt lại trượt xuống dưới.

“Mình không biết.” Thanh âm cô ong ong, mang theo giọng mũi mềm mại, “Mình không nghĩ cho cậu ấy biết.”

Lục Nham dựa lưng lên ghế, mở miệng thanh âm mang theo mệt mỏi, “Ba mẹ cậu gọi điện thoại tìm cậu, muốn cậu về nhà, cậu tìm tôi cầu cứu, làm tôi cả buổi tối liên hệ tài xế đưa cậu về nhà.”

Phương Đường nghĩ thầm sao không nói thành cậu ta bị viêm ruột thừa, tìm mình cầu cứu, mình cả buổi tối đưa cậu ta đi bệnh viện.

Nhưng ngẫm lại, xác thật lời nói của Lục Nham tương đối có sức thuyết phục, cô uể oải gật đầu, “Ừ.”

Phương Đường cùng Đào Thi Thi là hàng xóm, hai người từ cấp hai đã học cùng trường, nhưng trước nay không ở cùng lớp, bởi vì thành tích học tập của Đào Thi Thi rất tốt, mà Phương Đường vẫn luôn đội sổ. ( ban=lớp )

May mà Đào Thi Thi cũng không có ghét bỏ Phương Đường học giốt, cho tới nay, hai cô đều coi nhau là tỷ muội, hai người thân mật khăng khít, thường thường cùng ở trên một cái giường ngủ đến hừng đông.

Nhưng Phương Đường không dám nghĩ, Đào Thi Thi nếu biết, cô cùng Lục Nham quan hệ sẽ là phản ứng nhưu nào.

Cô không dám nghĩ.

Tưởng tượng đến cảnh tượng kia, nước mắt liền rơi xuống dưới.

Rạng sáng 5 giờ, Phương Đường từ trên xe bước xuống, một câu cũng chưa nói, ôm balo đi thẳng vào trong nhà.

Lục Nham nhìn cô đi đường tư thế hơi dị thường, trong đầu không lý do mà nhớ tới cảnh tượng hắn đè nặng hai đùi cô hung ác thao, hắn nuốt nước bọt, nhíu mày dời đi tầm mắt, hướng tài xế nói, “Trở về.”

Hạ Mặc Dương buổi sáng 7 giờ không liền tỉnh, liền gọi cho Phương Đường, mới nghe nói cô đã về nhà, anh thu thập ba lô ra cửa, vừa lúc ở đại sảnh gặp phải Đào Thi Thi.

Đào Thi Thi hướng anh lại giải thích một lần, nói cha mẹ Phương Đường khả năng có việc tìm Phương Đường, Phương Đường vào buổi tối không biết như thế nào về nhà, vì thế Lục Nham kêu tài xế tới đưa cô ấy trở về.

Hạ Mặc Dương là người hào sảng, căn bản không nghĩ nhiều, vì sao Phương Đường có việc, Lục Nham cũng muốn đi theo đi.

Ngược lại cảm thấy Lục Nham mặt lãnh tâm nhiệt, thật sự đủ nghĩa khí. ( khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng trong tâm nóng bỏng, hào hiệp )

Hai người đang muốn về nhà, Đào Thi Thi lại nhìn chằm chằm phương hướng núi phía trước, nhỏ giọng nói, “Hy vọng lần sau có cơ hội tới leo núi.”

“Sao lại kêu lần sau có cơ hội?” Hạ Mặc Dương tâm xum xoe, nghĩ rốt cuộc Đào Thi Thi cùng bạn trai đều nghĩa khí như vậy, anh cũng biểu hiện một chút, “Cậu nếu muốn đi, hiện tại liền đi a, vừa lúc có mỗi tớ với cậu.”

Đào Thi Thi do dự mấy phen, gật gật đầu, “Được.”

Phương Đường ở nhà ngủ một giấc, choạng vạng sáng hôm sau mới tỉnh ngủ, ba mẹ cô đều cho rằng cô sinh bệnh muốn đưa cô đi bệnh viện, Phương Đường bị đánh thức vài lần, sau đó phải năm nỉ nói chính mình thật sự buồn ngủ quá, lúc này ba mẹ mới buông tha.

Cô một giấc này ngủ đến cũng không an ổn, vẫn luôn khóc.

Trong mộng Lục Nham vẫn luôn cắn đầṳ ѵú, cô khóc lóc kêu hắn không cần cắn, hắn không những cắn, còn dùng đồ vật thô dài kia đặc biệt dùng sức mà cắm cô.

Cô ở trong mộng bị cắm tới cao trào.

Khi tỉnh lại, trên mặt đều là nước mắt, qυầи ɭóŧ toàn bộ ướt đẫm.

Cô mờ mịt mà phát ngốc, sau đó đem chính mình bọc trong chăn nhỏ giọng khóc thút thít.