Chương 68: Ai ghen tỵ

Editor: Sunn_t

Phương Đường thiếu chút nữa không giữ được biểu tình trên mặt, cô ho nhẹ một tiếng, tiến lên một bước lôi kéo cánh tay Lục Nham đi ra ngoài.

Lúc sau đi ra cửa trường, cô quay đầu lại nhìn, xác định đám người kia không theo kịp, cô mới cười ha ha lên.

Lục Nham ôm lấy cô, ngón tay đáp ở sau cổ, đem người chế trụ ở phía trước đè xuống, cúi đầu hôn hôn môi cô, “Vui vẻ?”

Phương Đường kỳ thật còn có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến đám nữ sinh kia đều thích hắn, cô trong lòng liền rất không vui, “Không vui.”

L*иg ngực Lục Nham chấn động, có tiếng cười rõ ràng truyền đến.

Phương Đường ngẩng mặt nhìn hắn, khóe môi hắn cười còn không có ngừng, cười rộ lên càng soái.

Cô dẩu miệng, ngón tay chọc mặt hắn, “Cậu cười cái gì?”

“Xem cậu ghen.” Hắn cúi đầu lại tới hôn cô, yết hầu truyền đến thanh âm khàn khàn, “Mình thực vui vẻ.”

Phương Đường: “…”

Hai tai cô đỏ lên, cả khuôn mặt chôn ở trong ngực hắn, dẩu miệng lẩm bẩm nói, “Ai ghen tị.”

Ngón tay Lục Nham khảy khảy vành tai đang nóng lên của cô, lại cúi đầu hôn hôn, thanh âm mang theo ý cười, “Được rồi, là mình ghen tị.”

Phương Đường: “!!!”

Buổi chiều bốn giờ Lục Nham còn phải trở về phòng thí nghiệm, hắn ở bên Phương Đường không đến một giờ, hai người ở cửa dạo qua một vòng, hắn mua cho Phương Đường ly trà sữa.

Phương Đường cầm trà sữa một bên uống một bên hỏi hắn, “Cậu sao biết mình thường uống cái này?”

Khóe môi Lục Nham nhẹ nhàng cong lên, “Muốn biết?”

“…Muốn.”

Cô từ ba năm trước đều muốn biết, hắn làm sao biết được cô thích cái kẹp nơ con bướm kia.

“Đôi mắt của cậu đã nói ra.” Lục Nham nhìn cô, ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc, đáy mắt mang theo nhu ý, “Mỗi lần mình thấy đôi mắt của cậu, liền biết cậu muốn nói gì, muốn làm cái gì.”

Phương Đường ngậm ống hút sợ ngây người.

Lục Nham xoa xoa đầu cô, “Choáng váng?”

Phương Đường ngẩng mặt nhìn hắn, “Mình có phải ở trong mắt cậu rất đặc biệt, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu?.”

Lục Nham cười nhẹ, “Hẳn là vậy.”

Phương Đường quai hàm nháy mắt bạnh ra, miệng cũng dẩu lên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lục Nham liền cúi đầu hôn lấy môi cô, cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp.

“Nhưng là mình rất thích cậu như này.”

Phương Đường mặt đỏ lên, khóe môi lại ngăn không được cong cong, cô có chút đắc ý mà nói, “Mình cũng thích mình như vậy.”

Lục Nham: “…”

Hắn nhịn vài giây, không nhịn được, nghiêng đầu cười ra tiếng.

“Làm sao!” Phương Đường vừa thẹn vừa bực mà trừng hắn, “Cậu cười cái gì!”

Lục Nham đem cô ôm trong l*иg ngực, tiếng cười từ ngực truyền ra tới, hắn cúi đầu, cằm tựa ở cổ cô, hô hấp thực nóng, “Mình cảm thấy cậu nói rất đúng.”

Thanh âm hắn mang theo ý cười.

Phương Đường thật lâu không thấy hắn cười như vậy, cô vòng lấy eo hắn, hai người an tĩnh mà ở trên đường ôm, một lát sau, hắn nâng cằm cô lên, ôn nhu mà hôn cô.

Lục Nham rất bận, hai người ở bên ngoài xoay một hồi, hắn liền trở về phòng thí nghiệm, rạng sáng 1 giờ mới trở về, Phương Đường mơ mơ màng màng bị hắn hôn tỉnh, hai người ở trên giường làm một lần, lại ở phòng tắm làm một lần.

Tắm rửa xong đi ra, hai người mới nằm ở trên giường ôm nhau mà ngủ.

Ngày mai là thứ hai, cô không thể lại lưu tại nơi này, ban ngày phải đi công ty thực tập, buổi tối ở trường học bên kia còn có hoạt động liên hoan, cô muốn đảm nhiệm vị trí nhϊếp ảnh gia, toàn bộ hành trình phụ trách cho người khác cùng chụp, cô thậm chí không biết buổi tối ngày mai có thể chạy tới hay không.

Lục Nham buổi chiều khá bận rộn.

Để lại cho bọn họ thời gian, chỉ còn không đến hai ngày.

Hắn còn chưa đi, cô cũng đã bắt đầu nhớ hắn.

Phương Đường nhẹ nhàng vòng lấy eo hắn, trong bóng đêm hôn hôn môi hắn.

Lục Nham căn bản chưa ngủ, đảo khách thành chủ hôn trở về, thanh âm khàn khàn hỏi, “Trộm hôn mình?”

Phương Đường dùng mặt cọ hắn, tiếng nói mềm mại mà kêu tên của hắn, “Lục Nham.”

Lục Nham hầu miệng phát ra thanh âm khàn khàn, “Um.”

“Lục Nham.”

“Um.”

“Lục Nham.”

“Um.” Hắn cười, “Làm sao vậy?”

Hắn duỗi tay nựng mặt cô, lại thấy được mặt cô đầy nước mắt, hắn hơi hơi ngẩn ra một lát, dùng sức đem cô kéo vào trong l*иg ngực.

Phương Đường sụt sịt cái mũi, thanh âm mang theo giọng mũi, “Thời điểm lúc ấy mình bỏ đi, cậu có phải… Cũng giống mình như vậy không… Đặc biệt khó chịu…”

Hắn cằm đáp ở cổ cô, nghe được lời này thì trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng hôn hôn tóc cô.

“Um.”