Editor: Sunn_t
Buổi chiều giờ tan tầm, Phương Đường đeo ở ngực thẻ văn hóa Đại Vũ, trong tay lại cầm DV, rất nghênh ngang mà vào trường học.
Lục Nham không ở trường học, hỏi một vòng người, nghe bọn họ nói đám lưu học sinh kia đều trở về khách sạn nghỉ ngơi, cô lại hỏi tên khách sạn, là ở bên cạnh trường học.
Tới cửa khách sạn, vừa mới tiến vào đại sảnh, đúng lúc Hạ Hãn Thải từ thang máy bên kia đi ra, cách nhau một khoảng cách, hắn liếc mắt một cái thấy Phương Đường, hướng cô vẫy tay, “Ha, cậu tới tìm Lonn?”
“Lonn?” Phương Đường mặt lộ vẻ mờ mịt.
“A, chính là Lục Nham, cậu không biết tên tiếng Anh của hắn?” Hạ Hãn Thải hoang mang hỏi, “Các ngươi rất kỳ quái ai, cãi nhau sao?”
“Cái gì?”
“Hắn phát sốt, cũng không cho tôi gọi điện thoại cho cậu.” Hạ Hãn Thải nói, lại giơ tay lên, “Tôi đi mua cháo, vừa trở về.”
“Phát sốt?” Phương Đường sửng sốt một chút, “Hắn không phải mở cuộc họp sao? Như thế nào phát sốt?”
Từ khi xuống núi, cô liền không dám nhìn hắn, thẳng đến khi nghe hắn nhận cuộc điện thoại, đi theo hắn lại đây, hướng cô nói phải đi về mở họp, tiếp theo liền đi rồi.
“Hắn vừa xuống máy bay liền không quá thoải mái, ban ngày hành trình lại dài, tối hôm qua lại ở phòng thí nghiệm học viện y làm thật lâu, 3 giờ sáng mới ra về, tổng cộng ngủ không đến hai giờ đồng hồ, sáng sớm lại đi ra ngoài, giữa trưa họp xong, hắn mới nói không thoải mái, phải về khách sạn nghỉ ngơi, vừa mới đo nhiệt độ cơ thể, đã 39 độ 4.”
Hạ Hãn Thải khi nói chuyện nhìn thấy tiểu Ca mang cơm hợp cùng cháo tiến vào, hắn chạy nhanh tiến lên báo tên, sau đó tiếp nhận cầm cháo liền trở lại đây.
Đi được vài bước, hắn lại xoay người đem cháo đưa đến trong tay Phương Đường, “Vừa lúc cậu đã đến rồi, đợi lát nữa đi vào đưa cho hắn.”
Phương Đường cầm theo cháo cùng hắn đi vào thang máy, Hạ Hãn Thải nhìn cô hỏi, “Vì sao cãi nhau? Nếu không phải ngày hôm qua thấy cậu, tôi đều cho rằng các cậu đã sớm chia tay.”
Phương Đường nghĩ đến Lục Nham đi đến chỗ Từ Nhược Ngưng mua ảnh chụp, nhẹ giọng hỏi, “Cậu xem qua ảnh chụp của tôi?”
“Đúng, rất nhiều ảnh chụp.” Thang máy tới rồi, Hạ Hãn Thải đi ra, lập tức đi đến phòng 5203, quẹt thẻ đi vào, hắn đem cửa mở ra, nghiêng đầu hướng Phương Đường nói, “Còn có… Chính cậu tự xem.”
Trong phòng rèm màn che kín, nhưng phòng lại có ánh sáng, không phải đèn, là máy chiếu, có tiếng cười từ hình chiếu truyền đến, Phương Đường nghe thấy được thanh âm của mình.
“Ha ha ha… Cười chết, ông tao từng nói thời điểm hắn trẻ tuổi được nhiều nữ sinh theo đuổi đến trường thành, ha ha ha ha… Tao… Cười là… Bởi vì… Bà cố nội từng nói với tao ‘ đừng nghe hắn đánh rắm, năm đó vẫn là lão già đáng ghét theo đuổi bà! ’… Ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Phương Đường thấy trên máy chiếu cô đang cười to, cô cười đến nước mắt đều ra, vừa dí gần đối với màn ảnh nói, “Cười đến mặt tao đều rút gân… Ha ha ha…”
Là video cắt nối được biên tập qua, bên trong đều là hình ảnh cô cười ha hả, ngẫu nhiên là mặt mộc, ngẫu nhiên là trang điểm, xuân hạ thu đông, cơ hồ mỗi một kỳ video đều có, cũng cơ hồ mỗi hình ảnh đều là cô.
Cô quay đầu, trên giường to như vậy có một người an tĩnh nằm.
Lục Nham nhắm hai mắt, trên trán đắp một khối khăn lông, có lẽ do công dụng của thuốc, hắn ngủ thật sự ngoan.
Trên tủ đầu giường, có một khung ảnh được phóng to, cô cũng nhận ra đó là ảnh mình, cô nhìn ống kính cười đến đôi mắt đều nheo lại.
Phương Đường hốc mắt phiếm hồng, nước mắt ngăn không được mà rơi xuống.
Bên tai là thanh âm Hạ Hãn Thải, “Lúc mẹ hắn qua đời, hắn đã chịu đả kích rất lớn, mỗi ngày vào buổi tối đều chỉ có thể dựa vào thanh âm của cậu cùng video chìm vào giấc ngủ, tôi mỗi lần đi xem hắn, hắn đều sẽ nhìn chằm chằm video xem thật lâu.”
“Phương Đường, hắn thật sự thực thích cậu, không cần cùng hắn cãi nhau, hắn không tới chỗ này ở bên cậu là bởi vì, hắn không muốn lại mất đi sinh mệnh quan trọng nhất đối với hắn, hắn ở nỗ lực đạt được sự nghiệp vĩ đại, tôi hy cậu có thể lý giải hắn.”
“Hắn sợ mất đi mình phải không?” Phương Đường nghẹn ngào hỏi.
“Theo tôi quan sát, là, hắn sợ hãi cậu sẽ giống như mẹ hắn cứ như vậy mà rời hắn.” Thanh âm Hạ Hãn Thải rất nhẹ, ""Từ khi mẹ hắn qua đời, hắn cơ hồ mỗi ngày đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm, thời điểm duy nhất hắn thả lỏng, chính là tới chỗ này, nhưng đều là ngày giỗ mẹ hắn mới đi, cho nên khả năng hắn không có bao nhiêu thời gian ở bên cạnh cậu, nhưng cậu nhất định phải hiểu cho hắn.”
Phương Đường che lại mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra bên ngoài.
Cô sắp đau lòng đến chết mất.