Chương 50: Cùng mình đi ăn cơm

Editor: Sunn_t

Hạ Mặc Dương đem phòng trống thu dọn, mang khăn trải giường cùng đệm chăn mới trải ra, muốn để Đào Thi Thi ở đây.

Đào Thi Thi vừa không muốn phiền toái hắn, cũng không nghĩ muốn gặp bạn cùng phòng, nhưng Hạ Mặc Dương phảng phất đem việc chiếu cố cô coi như là theo lẽ thường, làm cô muốn uyển chuyển cự tuyệt đều không nói nên lời.

Ngày hôm sau khi đi truyền nước biển, cô không còn sức lực, bị Hạ Mặc Dương cõng đi, ghé vào trên lưng dày rộng của hắn, cô liền nói lời cảm ơn thanh âm đều thực nhẹ.

Nhân thời điểm sinh bệnh, mới phát hiện một mình bất lực như nào.

Nếu không phải Hạ Mặc Dương, cô có lẽ tìm không thấy người khác có thể tới trợ giúp mình, bạn cùng phòng không có biện pháp ở bên cô thật lâu, cũng phải đi học, vội vàng làm luận văn, vội vàng làm báo cáo. Ở giai đoạn này, sinh bệnh là một việc cực kỳ xa xỉ, cô vô cùng muốn mình nhanh tốt lên, những thân thể cùng ý chí nghị lực luôn là đi ngược lại.

Lại một lần ở toilet nôn đến chết đi sống lại, cả người cô như hư không mà mềm mại ngã xuống trên mặt đất, may là Hạ Mặc Dương vọt vào toilet nữ, đem mặt cô lau khô ôm đi ra ngoài.

Cô giống như khóc lóc nói gì đó, ý thức mơ mơ màng màng, có lẽ là cảm ơn, có lẽ chỉ là hô tên của hắn.

Lúc sau trời đất liền quay cuồng, thế giới đều là nghiêng.

Cô nhắm hai mắt, chỉ là thực dùng sức mà ôm sát cổ Hạ Mặc Dương.

Thời điểm Phương Đường viết thư gửi tới đây, Đào Thi Thi rốt cuộc có thể đi học bình thường, cô bọc ấm tay mình trong găng tay, một mặt viết xuống chương trình học, một mặt bớt chút thời giờ gửi hồi âm cho Phương Đường.

Năm nay cô không tính toán về nhà ăn tết, vì để đuổi kịp tiến độ báo cáo, nên tính toán ở ngoài thuê cái phòng ở, khi đi xem phòng ở, vừa khéo ở cửa gặp Hạ Mặc Dương, lo lắng cô ở một mình không an toàn, hắn lẳng lặng đi theo cùng đi xem phòng.

Đào Thi Thi thuê phòng là một chung cư dành cho người độc thân, vị trí hoàn cảnh tuy rằng không tồi, nhưng là không cửa sổ chống trộm, hơn nữa ở tầng này là một hộ gia đình, nếu xảy ra chuyện, căn bản không ai có thể phát hiện.

Cô đang muốn giao tiền đặt cọc, lại bị Hạ Mặc Dương kéo đến một bên, “Đừng ở nơi này, quá nguy hiểm, cậu là con gái lại ở một mình, nếu thật sự xảy ra việc, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.”

Cô chỉ nghĩ muốn tìm chỗ gần trường học, không nghĩ đến mặt khác, hơn nữa thời gian tương đối gần, cô cũng không nghĩ lại đi xem phòng ở khác, chỉ hỏi Hạ Mặc Dương, “Vậy cậu có chỗ nào khác có thể giới thiệu sao?”

Hạ Mặc Dương đối diện mắt cô, bỗng nhiên liền mắc kẹt một chút, “… Cậu, cậu nếu là không chê, mình kia không phải có cái phòng trống sao? Tạm thời chưa ai thuê.”

“Nhưng....” Đào Thi Thi thật ra không nghĩ nhiều nói, “Mình sợ phiền toái tới cậu.”

Hạ Mặc Dương vừa mới dứt lời mới phát giác không thích hợp, so với Đào Thi Thi, cùng hắn ở cùng nhau giống như… Càng không ổn, nhưng là Đào Thi Thi tựa hồ không nghĩ nhiều như vậy, kế hoạch trước mắt là về trường học thu dọn.

Hạ Mặc Dương chờ cô đi đến cổng trường, lại đuổi theo hỏi câu, “Cậu ăn cơm chưa?”

Đào Thi Thi vội vàng xem giờ trên di động, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Mình trở về liền ăn.”

“Cậu thật sự không để cho người khác bớt lo.” Hạ Mặc Dương vài bước đuổi tới trước mặt cô, bàn tay đặt lên bả vai cô, “Cậu chẳng lẽ còn muốn lại đau dạ dày như mấy ngày trước? Đi, cùng mình đi ăn cơm.”

Đào Thi Thi bị bắt xoay người, bất đắc dĩ mà hướng hắn cười cười, “Được, chúng ta đi ăn cơm.”

Cô diện mạo ôn nhu, cười rộ lên giống như gió xuân phất vào mặt, làm người khác vừa thư thái vừa sung sướиɠ.