Chương 47: Cậu lạnh không?

【 Thi Thi: Giáng Sinh vui vẻ!

Tao ở bên này ăn được một loại bánh đá khá hay, mày có ăn qua chưa? Ăn rất ngon!

Gần đây có rất nhiều nam sinh thổ lộ, không biết vì sao, không có gặp được ai đặc biệt thích, nhưng có một người vẫn luôn đi theo tao, nói theo đuổi đến khi nào ta đồng ý mới thôi.

Còn mày? Có thích nam sinh nào không?

Nếu thích, nhất định phải nói cho tao, tao sẽ chúc phúc cho mày.

—— nhớ mày nhớ mày ~】

Trong ngày Lễ Giáng Sinh, Đào Thi Thi nhận được thư cùng lễ vật của Phương Đường, cô trở về mang theo thư cùng lễ vật, lại bắt đầu cuộc sống như hẳng ngày.

Thời tiết càng thêm lạnh lẽo, cô ngồi ở thư viện ngốc lâu rồi, không cẩn thận dính lạnh bị cảm, đi ra ngoài đều mang balo, trong balo luôn trang bị khăn giấy.

Ra tới cửa suýt nữa đυ.ng vào người, cô nói xin lỗi, đang muốn nghiêng người tránh đi, thì thấy người nọ lại đứng ở trước mặt, cô có chút hoang mang mà ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Hạ Mặc Dương.

“Cậu sao lại ở đây?” Cô nở nụ cười, mũi đỏ bừng, thanh âm mang theo nhiều giọng mũi.

“Bị cảm?” Hạ Mặc Dương hỏi, trong tay hắn cầm mấy quyển sách, “Tới thư viện bọn cậu tìm tư liệu, vừa lúc nhìn thấy cậu ở kia đọc sách, mình nhìn chằm chằm cậu thật lâu, đang chờ cậu phát hiện ra mình, kết quả ngay cả liếc mắt một cái cũng không thấy mình.”

“Xin lỗi.” Đào Thi Thi lấy khăn giấy cúi đầu xoa xoa cái mũi, lại cách Hạ Mặc Dương xa chút, “Mình bị cảm, cậu cách xa mình một chút, cẩn thận bị lây bệnh.”

“Không có việc gì, cậu lây bệnh không đến đâu.” Hạ Mặc Dương hỏi cô, “Cậu uống thuốc chưa?”

“Rồi.” Đào Thi Thi ôm máy tính cùng sách đi ra ngoài, “Mình phải đi rồi.”

“Đi chỗ nào?” Hạ Mặc Dương hỏi.

“Ăn cơm.”

Hạ Mặc Dương nhìn thời gian, 4h chiều, “Cơm chiều?”

“Không phải, cơm trưa quên ăn.” Đào Thi Thi xem giờ, sắc mặt cũng lộ ra tái nhợt, hướng hắn suy yếu mà cười một chút, “Lần sau lại gặp.”

Hạ Mặc Dương thấy bộ dáng cô đi đường còn không vững, hướng cô nói, “Ăn cái gì mình đi mua cho cậu.”

“Nơi này không thể ăn cái gì.” Cô lấy khăn giấy che lại cái mũi, giọng mũi thực nặng nói, “Tự mình đi mua.”

“Cậu cảm mạo mấy ngày rồi?” Hắn hỏi.

Đào Thi Thi nghĩ nghĩ, “Ba ngày.”

“Chỉ uống thuốc?” Hắn lại hỏi, “Thuốc gì?”

“Thuốc trị cảm, tối hôm qua có chút nóng, uống thuốc hạ sốt.”

“Cậu tối hôm qua phát sốt, hôm nay còn dám tới thư viện ngốc lâu như vậy?” Hạ Mặc Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, liếc mắt một cái mới phát hiện trong ngực cô ôm một quyển sách về u não.

“Cậu có cùng Lục Nham liên hệ không? Mẹ cậu ta… Thế nào?” Hạ Mặc Dương cau mày, hắn rõ ràng là muốn quan tâm, nhưng lại bởi vì trong lòng có khúc mắc sự việc hai người vì Phương Đường mà đánh nhau kia, hỏi đến có chút rắc rối.

“Đã nửa tháng không liên hệ, mình hỏi cậu ta thì vẫn đang kiểm tra báo cáo cùng theo dõi bệnh tình.” Đào Thi Thi lấy khăn giấy xoa xoa cái mũi, “Trước mắt xem ra, tình huống không tốt lắm.”

“Đi thôi, mình mang cậu đi ăn cơm.” Hạ Mặc Dương tiếp nhận balo cô, lại đem sách cô ôm vào trong ngực.

Đào Thi Thi nhìn hắn hỏi, “Đi chỗ nào ăn? Mình buổi tối phải đi về viết báo cáo.”

“Ngay gần đây thôi.” Hạ Mặc Dương nói xong, nhịn không được nhìn cô một cái, “Khó trách mình thấy cậu giống như gầy đi rất nhiều, cậu mỗi ngày ăn mấy bữa cơm a?”

Đào Thi Thi lấy khăn giấy xoa xoa cái mũi, “Ba bữa.”

Hạ Mặc Dương không tin.

Đào Thi Thi gầy đến quá lợi hại, ăn mặc mỏng manh, cả người đều gầy gò, khuôn mặt trắng đến cơ hồ không có huyết sắc.

“Cậu lạnh không?” Hắn hỏi.

Đào Thi Thi đang dí sát cái mũi, không nghe được hắn nói cái gì, thẳng đến khi có một cái khăn quàng cổ dừng ở sau cổ cô, lại bị vòng hai tầng, đem cả khuôn mặt cô vây quanh, chỉ lộ ra một đôi mắt bởi vì nghẹt mũi mà mờ mịt ra hơi nước.

“Thao, mình sợ cậu lạnh đông chết ở trên đường.” Hạ Mặc Dương mang khăn quàng cổ cho cô, lúc này mới nói, “Học bá cũng không thể đông chết, muốn đông chết cũng nên đem đám học tra chúng ta đông chết trước.”

Sunn_t: Mấy chương tiếp theo là về cặp phụ nha mọi người :> Sau đó cặp chính sẽ comeback ngay thui :v